“Anh yên tâm, cô Du chỉ là tính tình ngang ngược, nhưng không phải người vô tâm. Anh đối xử tốt với cô ấy, một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu rõ. Bây giờ cô ấy còn nhỏ, 18 tuổi còn chưa hết giai đoạn phản nghịch, chống lại anh là chuyện rất bình thường.”
Kiều Phong Khang không nói tiếp gì nữa.
Ngoài cửa sổ, ngọn đèn lúc sáng lúc tôi đảo qua mắt anh. Trên gương mặt anh tuấn lây dính chút thâm trầm của đêm đen, càng khiến người ta không nhìn thấu cảm xúc.
Bên này.
Du Ánh Tuyết bị nhốt. Tuy mình đuối lý trước, nhưng cảm giác bị nhốt ở trong tù như vậy, lại chua xót tới mức khiến cô muốn khóc.
Cô là bé gái mồ côi. Không có cha mẹ, không có người để dựa vào.
Lúc đó, cảm giác chua xót trong lòng, cảm giác vô lực, cảm giác cô độc không ngừng khuấy đảo trong lòng, càng ngày càng mãnh liệt hơn. Giống như lợi kiếm không chút lưu tình đâm nát tất cả ngụy trang cứng rắn nhiều năm qua của cô, đâm thẳng vào trái tim vị trí mềm mại nhất.
Hôm sau.
Cô được người của cục cảnh sát cung kính đưa ra.
Cô đứng trên đường, chỉ cảm thấy ấm ức trong lòng không mất đi.
Không muốn trở về.
Không muốn gặp tên xấu xa kia!
Hơn nữa, nơi đó luôn không phải nhà của cô...
Cô gọi điện cho Phùng Linh Nhi, muốn đến nhà cô ấy ngủ nhờ một đêm. Kết quả Phùng Linh Nhi đã sớm ra cửa, đi đón cha mẹ cô ấy.
Du Ánh Tuyết không ngừng hâm mộ. Vì không làm chậm trễ chuyện của cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/208573/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.