Chương trước
Chương sau

Cô ta âm thầm an ủi bản thân, nhưng mà, nằm trên giường lại trước sau không có buồn ngủ, xoay qua lăn lại khó ngủ.
Mơ mơ hồ hồ, khi mà cuối cùng sắp ngủ được, cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
Cô ngẩn người một lúc.
“Ai “Mở cửa” Giọng nói của Kiều Quốc Thiên.
Cô ta ngồi trên giường, có một hồi không nhúc nhích. Âm thanh đập cửa càng nặng hơn, Tô Hoàng Quyên vén ra tấm chăn, bước xuống từ trên giường, đi đến cánh cửa, tay đặt lên trên cửa nắm, cuối cùng lại buông xuống.
“Anh đi đi, tôi không muốn để cô Hoàng hiểu lầm chúng tôi.”
“Cô nói lại lần nữa!” Hiểu lâm? Cô ta lại dám dùng “hiểu lầm” hai chữ để hình dung quan hệ giữa họ.
Cho dù cách một cánh cửa, Tô Hoàng Quyên cũng có thể nghe thấy cứng chắc và lạnh lùng trong giọng điệu của anh ta. Truyền tới qua đây, khiến lòng cô ta càng thêm đau thóp chặt lại.
“Thật ra chúng tôi đều biết…Anh chẳng qua là gặp dịp mua vui thôi, còn tôi, cũng chỉ là một mình cô đơn quá lâu, tìm kiếm an ủi mà thôi. Bởi vậy, anh đi đi…” Đôi tay của Tô Hoàng Quyên nắm vào trong cánh cửa, cô ta cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thản yên bình, không có chột dạ.
“Cô Hoàng là một cô gái rất tốt, với lại, cô ta rất thích anh, anh và cô ta ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc. Còn chúng ta…
Tô Hoàng Quyên khựng lại: “Giữa chúng ta, có thù hận có câu chuyện có xúc động, chỉ là không có tình yêu…bởi vậy, không nhất thiết phải miễn cưỡng đối phương, miễn cưỡng bản thân” Cách qua cánh cửa, truyền lại giọng cười khế của Kiều Quốc Thiên: “Cô nói không sai, giữa chúng ta, đích thật chưa từng có tình yêu…nếu như không phải vì hận, hai chúng ta sớm thì đã là hai người xa lạ không quen biết nhau rồi!” Cô ta nhắm mắt lại, đôi mắt rất lâu cũng không có mở ra.
Ướt đẫm thấm trên cặp lông mi mắt.
Từ sau khi anh ta về thành phố A, giữa họ, lại trở về đến hai con đường song song nhau, lần nữa trở thành người xa lạ không quen biết nhau.
Chỉ nghĩ thôi, thì đã xót xa trong lòng.
Kiều Quốc Thiên cũng không có ở lại thêm.
Đêm đó, trong căn nhà thuê, cho tới khi trời sáng, cô ta mới dần dần ngủ thiếp đi. Mơ một giấc mơ, trong mơ, anh ta và Hoàng Thiên Nhi nằm tay nhau bước vào lễ đường hôn lễ.
Còn một bên khác…
Anh ta ngồi trong phòng sách ở khách sạn, hút thuốc hết nguyên một đêm.

Tô Hoàng Quyên bỗng nhiên rất ngưỡng mộ Hoàng Thiên Nhi. Lần trước anh ta tìm tới Lâm Văn Đông học làm bánh ngọt, vốn dĩ cô ta tường rằng anh ta chỉ là nói nói qua mà thôi.
Sau đó, một thời gian rất dài, cô ta cũng thẫn thờ thất thần. Kiều Quốc.
Thiên làm xong đồ ngọt, dẫn theo trợ lí ra ngoài bận công Ì, Hoàng Thiên Nhi múc muỗng bánh ngọt để Tô Hoàng Quyên thử mùi vị, Tô Hoàng Quyên từ chối không được, thử ở trong miệng, đẳng đấy.
Đối mặt với ánh mặt kì vọng của Hoàng Thiên Nhi, cô mỉm cười, gật đầu nói: “Rất ngon” Buổi chiều.
Hoàng Thiên Nhi kéo cô ta ra ngoài đi dạo. Tô Hoàng Quyên tâm trạng không tốt, ra ngoài đi dạo thì cứ xem như là thư giãn cũng tốt, dù sao cũng thoải mái hơn so với việc ủ rũ trong căn phòng.
“Chúng tôi lấy bộ quần áo này. Bộ này cũng lấy! Còn có bộ này!” Hoàng Thiên Nhi một hơi mua rất nhiều, từ áo tới quần, rồi tới giày, đều là kích thước của Tô Hoàng Quyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.