Chương trước
Chương sau

Cha Lâm còn muốn nói gì đó thì đúng lúc này chiếc di động cũ trên bàn của ông ấy vang lên. Điện thoại di động của ông ấy cũng có thể nhận được MMS. Cha Lâm bấm vào MMS mới nhận được, vừa nhìn thoáng qua khuôn mặt già nua đột nhiên đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Bởi vì quá kích động nên lồng ngực không ngừng nhấp nhô, như thể muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Mẹ Lâm nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy như vậy vội vàng vỗ lưng, một mặt hỏi có chuyện gì mặt khác ghé sát lại xem.
Lần này thì tốt rồi!
Bà ấy vừa xem xong thì phản ứng cũng giống hệt với người bạn già của mình.
“Đây…quả thật là…tạo nghiệt mà!” Bà cụ quở trách một tiếng. Lâm Văn Đông và Tô Hoàng Quyên nhìn nhau cũng không hiểu tại sao. Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh cha mình, Tô Hoàng Quyên cũng đứng dậy theo sau đi tới bên cạnh bà cụ.
“Bác gái, bác không sao…”
“Bốp!” Cô ta vẫn còn chưa nói hết câu thì đã bị bà cụ tát thẳng vào mặt.
Khoảnh khắc đó gần như bà ấy đã dùng hết sức lực, cái tát rất vang dội thậm chí khiến cho mỗi người trong nhà hàng đều nghe thấy, lần lượt đưa mắt tìm kiếm.
Cái tát này đến mà không hề báo trước, cả người Tô Hoàng Quyên đều bị đánh đến sững sờ, chỉ nghe thấy tiếng ong ong bên tai.
Lâm Văn Đông cũng mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại lập tức bước tới: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Rõ ràng đang êm đẹp sao lại đánh người?”
“Đây chính là cô gái tốt mà con đã nói với chúng ta sao?” Mẹ Lâm đứng dậy chỉ vào Tô Hoàng Quyên, ngón tay vẫn còn đang run lên.
Sắc mặt của cha Lâm cũng cực kỳ khó coi: “Cô ta đã làm mờ mắt con rồi!
Nhà họ Lâm chúng ta không bao giờ muốn người phụ nữ đê tiện như vậy!”
“Cha mẹ, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?” Lâm Văn Đông không hiểu ra SaO.
Mẹ Lâm tức đến mức không kiềm chế được nữa, giật lấy điện thoại trong †ay ông cụ rồi trực tiếp ném thẳng về phía Lâm Văn Đông và Tô Hoàng Quyên.
“Cô Hoàng Quyên, cô đừng có thấy người nhà họ Lâm chúng tôi thực thà mà bắt nạt! Cho dù Văn Đông nhà chúng tôi có độc thân cả đời cũng sẽ không thèm người phụ nữ mà ngay cả một chút phẩm hạnh cũng không có như cô” Tô Hoàng Quyên bị điện thoại đập trúng trán nhưng cô ta cũng không hề né tránh, cứ đứng ngây ra như mất hồn tại chỗ. Lâm Văn Đông đã cầm lấy điệ thoại, sau khi xem xong cả người cũng sững sờ. Đủ mọi loại cảm xúc trào dâng, rồi nhìn về phía cha mẹ lại nhìn Tô Hoàng Quyên với ánh mắt đầy đau thương. Muốn nói gì đó nhưng đôi môi nhợt nhạt chỉ mấp máy được mấy cái, cuối cùng cũng không thể nói ra được một câu.
Trong tin nhắn, tất cả đều là ảnh nhạy cảm của Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên, hơn nữa địa điểm chụp chính là trong căn phòng nơi Kiều Quốc Thiên ở bây giờ. Tô Hoàng Quyên nhớ đến lời chúc sáng nay của anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Không biết đã đi bao lâu, Lâm Văn Đông cũng gọi đến rất nhiều lần nhưng cô ta đều không để ý tới.
Khi về đến nhà cả người đã ướt sũng, đầu óc trở nên trì trệ không biết mình đang ở đâu.
Tô Hoàng Quyên ngủ cả một ngày.
Ngày hôm sau vẫn phải lấy lại tinh thần để đi làm. Tối qua đã đầm mưa cả một đêm nên bây giờ bị cảm và hơi sốt. Cô ta mang bữa sáng vào phòng của Kiều Quốc Thiên, chỉ cúi đầu làm việc của mình trong suốt cả quá trình.
Pha cà phê, dọn dẹp vệ sinh rồi sửa sang lại giường và đưa quần áo đi giặt khô.
Ngoại trừ lời chào cần thiết khi bước vào cửa, cô ta đều chưa từng ngước mắt nhìn Kiều Quốc Thiên, như thể ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.