“Bởi vì món ăn hơi nhiều một chút cho nên làm chậm trễ thời gian” Tô Hoàng Quyên thong thả giải thích, đặt các món ăn lên bàn: “Anh nếm thử xem, những món này đều do đầu bếp giỏi nhất trong khách sạn của chúng tôi làm đó.” Kiều Quốc Thiên ném tài liệu trong tay rồi ngồi trước bàn ăn. Mấy món này quả thực đều được làm rất đẹp, quan trọng là…
Đều là những món anh ta thích.
Đôi mắt khẽ nheo lại liếc nhìn cô ta đầy ẩn ý, muốn tìm ra được một chút dấu vết trên khuôn mặt đó.
Nhưng…
Tô Hoàng Quyên lại chỉ kính cẩn chấp tay ở trước người, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh ta, trên khuôn mặt chỉ có một nụ cười chuyên nghiệp và máy móc: “Anh nếm thử đi, nếu không thích có thể thay đổi” Rõ ràng là đang cười nhưng nụ cười đó lại giả dối đến mức khiến anh ta không còn khẩu vị gì nữa.
Bởi vì quá dửng dưng.
Dửng dưng như thể hai người không hề có bất kỳ mối liên quan nào trước đó, thực sự chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa khách hàng và người phục vụ.
Đúng vậy, đối với cô ta mà nói thì giữa họ đã không còn bất cứ mối liên quan nào từ lâu rồi không phải sao?
Người phụ nữ này trước giờ chưa từng có trái tim.
Vì vậy Tô Hoàng Quyên có thể bán đứng anh ta lúc anh ta chật vật nhất, mà không hề do dự đưa tất cả bằng chứng phạm tội ra tòa, cũng không hề suy nghĩ mà từ bỏ đứa con của họ.
Nghĩ đến những điều này sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243646/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.