“Vậy cháu gỡ xuống cho bác xem” Tống Trinh cười rồi gỡ xuống, đặt vào tay Trần Phương Linh: “Bác xem, chỗ này có khắc chữ ‘N’. Cháu chính là muốn làm lại một cái, nhưng mà hiện tại loại hoa tai như vậy đã không còn nữa”
“Chữ ‘N?” Trần Phương Linh nhìn chằm chằm vào cái chữ kia nửa ngày, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền nói: “Tống Trinh, một bên hoa tai, cháu để mất ở đâu, còn nhớ không?” lẳn Tống Trinh suy nghĩ một lát: là ở khách sạn Hoa Bắc” Lần đó cùng ra ngoài với Tống Ân. . Tiên Hiệp Hay
Sau khi trở về chỉ còn lại một cái, chính là mất ở khách sạn.
“Khi nào thì mất? Còn nhớ rõ không?” Trần Phương Linh tiếp tục hỏi.
“Chuyện mười năm trước. Hẳn là vào tháng sáu, nhưng cụ thể là ngày nào, cháu thật sự không nhớ rõ. Đã lâu lắm rồi” Tháng sáu…
Trần Phương Linh nhớ tới chuyện tối hôm đó. Thằng bé chạy tới đem hoa tai đưa cho bà ta, dặn dò bà phải cất cẩn thận trong tủ khóa.
Chính là một chiếc hoa tai giống như vậy.
“Nhất định chính là cháu. Không sai!” Trần Phương Linh nắm lấy tay.
Tống Trinh.
Tống Trinh không hiểu chuyện gì: “Bác nói gì vậy?”
“Người mà Tiến Minh nhà chúng ta vẫn luôn tìm chính là cháu. Mười năm trước, nó ở khách sạn Hoa Bắc, cùng một cô gái… Đêm đó nó liền nhặt được một chiếc hoa tai. Khẳng định là cháu!
Nhưng mà, trên mặt cháu không phải có một vết bớt sao?” Tống Trinh nghe những lời Trần Phương Linh nói, đầu óc cũng nhanh chóng nhớ lại.
Mười năm trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243600/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.