Chương trước
Chương sau
Lê Tiến Minh cau mày, và nhanh chóng tìm cho cô ấy một bác sĩ. Tất cả là do sự hấp tấp, nóng vội của bản thân.
Anh nói thêm vài câu với bác sĩ, thanh toán tiền thuốc và để lại tiền bồi thường cho cô, và thành thật xin lỗi trước khi ra về.
Thấy anh bỏ đi, cô gái quay đầu lại rụt rè, đứng dậy, như muốn líu giữ anh ấy.
Anh nhướng mày liếc nhìn cô.
Cô gái đỏ mặt bỏ tay xuốn: cái đó, anh cho em hỏi, tên anh là gì “Đây là danh thiếp của tôi” Không cần suy nghĩ, Lê Tiến Minh đưa danh thiếp cho đối phương: “Chân cô mà có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.
Tôi đang có việc gấp khác, nên sẽ không thể đi cùng cô.” Bởi trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh của mẹ, nên lẽ tự nhiên không thể ở lại lâu hơn.
Cô gái liếc nhìn tấm danh thiếp cười với anh: “Tôi tên là Tống Trinh, hôm nay rất vui được gặp anh.” Lê Tiến Minh chỉ thờ ơ gật đầu, sau khi thú nhận vài câu với bác sĩ, anh ta quay người và vội vã rời đi.
Tống Trinh không ngừng nhìn theo bóng người từ phía sau, cho đến khi anh ta biến mất hoàn toàn, mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt.
Lê Tiến Minh…
Cô nhẩm đi nhẩm lại ba chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.
Lê Tiến Minh vội vã bước vào phòng.
Lúc này, mẹ của Lý Liên Thành đang ở trong phòng. Tần Trần Linh đã tỉnh, ngồi ở trên giường lau nước mắt.
Mẹ của Lê Tiến thành liên tục gửi khăn giấy cho bà.
“Mẹ” Lê Tiến Minh không rõ đã xảy ra chuyện gì hỏi: “Mẹ bị sao vậy?” Khi Tân Trần Linh nhìn thấy con trai mình, bà càng tức giận. Bà lấy hộp khăn giấy bên cạnh giường ném về phía anh: “Thằng khốn nạn, cút ngay cho mẹ. Mẹ không muốn nhìn thấy mày trong lúc này!” Lê Tiến Minh liếc nhìn dì của mình.
Người dì cũng bất lực lắc đầu, nhún vai tỏ ý không biết gì.
Lê Tiến Minh nhặt hộp khăn giấy bị đập vỡ trên mặt đất, đặt lên bàn cạnh giường.
“M: ¡ sao mẹ nóng giận như vậy.
Mẹ phải nói cho con biết là để lý do mới đúng chứ? Hơn nữa, bác sĩ nói, tâm tình của mẹ không tốt, nên mẹ hãy bớt giận” Lê Tiến Minh ngồi trên giường, nắm tay Tân Trần Linh, kiên nhãn dỗ dành nhẹ nhàng.
“Tôi không muốn tức giận, chỉ là có người, muốn chọc giận tôi” Tân Trần Linh dùng nắm đấm bóp vai.
“Con chọc giận mẹ khi nào vậy?” Lê Tiến Minh khó hiểu.
“Tôi hỏi anh, bây giờ anh đang yêu ai?” Lê Tiến Minh giật mình. Anh không ngờ rằng mẹ anh đã biết chuyện này.
Anh không muốn cho mọi người biết quá sớm.
Mối quan hệ tình cảm giữa anh và Tống Ân vẫn chưa ổn định, anh cũng không muốn để người ngoài cuộc biết.
Mẹ của Lê Tiến Thành nói: “Em cũng thật là. Thằng Minh biết yêu là một điều tốt! Tại sao lại khóc? Em không phải muốn nó tìm được bạn gái và kết hôn sớm để ổn định cuộc sống sao?”
“Tôi muốn nó tìm bạn gái, nhưng không ngờ anh ấy lại tìm được…” Từ “Tống Ân khiến Tân Trần Linh suýt nữa thốt lên, nhưng cô chợt dừng lại khi nhớ ra điều gì đó.
Tống Ân rốt cuộc là con dâu mà anh trai và chị dâu không có được, cô vừa mới chia tay Lê Tiến Thành. Bà ấy muốn nói rằng Lê Tiến Minh hãy chia tay với cô ấy ngay bây giờ, và cô ấy không thể có mặt mũi nào để bước vào làm dâu gia đình này.
Càng nghĩ càng tức giận, Tân Trần Linh đỏ bừng hai mắt, cay đắng nhìn chăm chằm con trai: “Mẹ cảnh cáo con, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con, nếu con không nghiêm túc, mẹ đã không thể quản được con. Nhưng nếu con không nghe lời thì mẹ sẽ chết cho con xem!”
“Mẹ…” Lê Tiến Minh cau mày, giọng điệu khá bất lực.
“Theo giọng điệu của con, con sẽ không muốn giống như Tiến Thành….con sẽ không muốn cùng cô ta kết hôn đúng không?” Trần Phương Linh nói được một nửa, bà quay lại nhìn chị dâu, lại đổi lời.
“Tử vi còn chưa viết. Hơn nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.