Cô tựa lưng vào bồn tắm như thể không nghe thấy.
Sau khi tắm xong, quấn khăn tắm nhảy ra ngoài, điện thoại bàn lại vang lên, cô năm dài dưới chăn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa điên cuồng vang lên.
Cô mở cửa, Ada và Vu Thanh đứng ở ngoài: “Cô sao vậy? Điện thoại tắt máy, gọi mãi không thấy trả lời! Cô suýt làm chúng tôi sợ chết khiếp rồi đó?”
“Điện thoại di động bị mất, cô có thể giúp tôi mua một cái khác không?” Ada nhìn chân cô nhíu mày: “Chân bị sao thế?” Tống Ân nhớ tới chuyện tối hôm qua Lê Tiến Minh đã đưa cô về. Thật sự không biết tại sao anh lại đột nhiên tốt bụng.
“Tôi hỏi chân cô bị sao vậy, sao cô lại mê man rồi?”
– Ada giơ tay vẫy trước mặt cô.
Tống Ân tỉnh táo trở lại, lười biếng ngồi xuống sô pha, gác chân bị thương lên bàn cà phê: “Tối hôm qua tôi say rượu nên bị trật, không sao, chườm đá sẽ hết” Vu Thanh lấy khăn tắm cùng nước nóng để lên mắt cá chân của Tống Ân.
Tống Ân nói cám ơn, tự mình cầm lấy khăn làm.
Người phụ nữ này, luôn có cách để làm trái tim anh rung động, cho dù không nói một lời!
Lê Tiến Minh hoàn toàn không để ý rằng cô là bệnh nhân, hơn nữa, cô vẫn còn sợ hãi và anh đã gây sức ép cho cô một lúc lâu.
Tống Ân nghi ngờ không biết có phải anh làm bằng thép hay không, mà sau mấy giờ đồng hồng sức lực vẫn tràn đầy.
Vì vậy, hầu hết cả đêm, âm thanh vang lên trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243592/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.