Một chiếc du thuyền màu trắng đang nghiêng mình vào bờ. Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đó là thuyền của nhà họ. “Con biết. Đây là thuyền của tập đoàn Kiều Thanh!” – Anh cả nói. “Cái gì Kiều Thanh?” Mẹ Bối Bối hỏi. “Cổ phiếu chúng con hay mua có cổ phiếu của tập đoàn Kiều Thanh” Kiều Phong Khang nhìn qua Du Ánh Tuyết, cô lắc đầu nói rằng cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Kiều Minh Đức dẫn đầu bước ra khỏi cabin và hét lên “Chú baI”. Theo sau anh ta là Nghiêm Danh Sơn, Lý Thanh, Hồ Minh Tuấn, Lê Tiến Minh và Trần Thanh Tùng. Cuối cùng, còn có đì Lý với đôi mắt đỏ hoe theo sau. Mọi người xuống thuyền và tiến lại gần họ. Khi đến gần nhìn thấy những vết sẹo trên mặt anh hiện rõ trong mắt mọi người. Mọi người đều sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Kiều Phong Khang ôm lấy dì Lý cũng không quên lau nước mắt cho bà, sau đó, mọi người vui vẻ ôm nhau. Hồ Minh Tuấn tức giận vỗ vào ngực anh: “Cậu giỏi thật. Bắt chúng tôi tìm kiếm hơn hai năm” Trần Thanh Tùng hừ một ti “Còn tưởng cậu bị cá mập ăn ri Lê Tiến Minh cười khổ: “Nếu biết cậu đi một lần là hai năm tôi với Minh Tuấn trước đây sẽ không đấu khẩu với cậu nhiều vậy” Bầu không khí giữa mọi người dần trở nên thoải mái hơn. Kiều Minh Đức ôm lấy anh, cười nói: “Chú ba, nếu chú không quay lại, cháu còn đang định sẽ thay chú chăm sóc Ánh Tuyết và bé con” Kiều Phong Khang tức giận cho anh ta một cái đánh vào đầu. Lê Tiến Minh cũng xua tay: “Thăng nhóc này cũng thật can đảm, dám tơ tưởng cả vợ của chú mình. Nếu là thay Phong Khang chăm sóc, thì cũng phải là tôi” “Anh? Nếu anh muốn chăm sóc Ánh Tuyết, anh còn phải hỏi xem bạn gái anh có chịu không?” “Vớ vẩn, tôi có bạn gái khi nào?” – Lê Tiến Minh không đồng tình. “Không? Vậy mà bây giờ các tiêu đề trên báo đều bị chiếm bởi cả hai người” Lê Tiến Minh muốn nói nữa lại thôi, Tống Ân là bạn gái của anh ta sao? Phải mà cũng không phải. Kiều Phong Khang cảm thấy rằng anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong hai năm vắng mặt. Ai bảo anh chỉ đọc báo tài chính trong những ngày trên đảo? Anh quay sang chào tạm biệt những người trong gia đình Bối Bối. Ánh mắt của Kiều Phong Khang cuối cùng rơi xuống Bối Bối. Bối Bối cười và đi về phía anh giả vờ thoải mái: “Anh ba, trong tương lai nếu có cơ hội sẽ gặp lại.” Bối Bối đã chứng kiến hết rồi, cô nhìn những người vừa tới, nhìn chiếc du thuyền, cô biết cô và anh ba vĩnh viễn là người của hai thế giới. Người đàn ông này quá xuất chúng, cô chạm không tới. Kiều Phong Khang xoa đầu cô: “Sau này nếu có chuyện gì cần em hãy tới thành phố tìm anh” Bối Bối gắng cười: “Em biết. Nếu ca phẫu thuật của anh thành công, anh phải báo cho em để em an tâm” “Được, anh hứa” Khi anh trở về biệt thự, cả căn biệt thự rất sôi động. Ông cụ Kiều, bà cụ Kiều, Kiều Nam Thành, Trần Ngọc Vân, Kiều Vân Nhung, La Chí Thành, Kiều Thanh Hằng tất cả đều ở đó đây. Vừa nhìn thấy Kiều Phong Khang trở về, Kiều Thanh Hăng liền khóc, cứ ôm lấy anh mà khóc. Kiều Vân Nhung khuyên không được, cuối cùng Kiều Minh Đức thực sự kéo cô đến rạp xem phim. Một nhóm người đã ăn trưa và ăn tối cùng nhau. Đến tối, mọi người ra về. Anh mệt mỏi mất một ngày, giúp cô dỗ dành đứa nhỏ rồi mới quay vào phòng đi tắm. Cô xuống nhà rót nước cho anh. Dì Lý đau khổ hỏi: “Chân của cậu chủ sao lại như vậy?” Du Ánh Tuyết lắc đầu; “Cháu không biết. Phải đi bệnh viện mới biết chính xác được”. “Không sao, người cũng về rồi, chúng ta từ từ cũng sẽ trị hết” Phải, những gì tồi tệ nhất chính là hai năm qua, bọn họ đã vượt qua được, có gì phải sợ nữa? Du Ánh Tuyết mang nước vào phòng, gần hai năm nay, căn phòng này chỉ có mình cô. Khi nhớ anh quá, cô sẽ mang Bánh Bao qua ngủ cùng. Cô luôn nghĩ về ngày anh có thể quay lại cùng mẹ con cô, hôm nay anh quay lại rồi. Cô không thấy anh trong phòng, Du Ánh Tuyết đặt nước xuống, nhẹ nhàng vào phòng tắm. Cô lặng lẽ mở cửa, đúng như dự đoán, anh nằm trong bồn nước thư giãn. Du Ánh Tuyết đứng ở cửa yên lặng nhìn anh. Mọi nơi ở anh đều quá hoàn hảo trong mắt cô. Ngay cả khi có vết sẹo trên mắt cũng không ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ của anh trong cô. “Nhìn gì đó?” Cô cười, chậm rãi bước tới, ngồi xuống thành bồn tắm: “Em đã gần hai năm không nhìn thấy anh, hiện tại anh rốt cục trở về, em phải nhìn cho thật kỹ chị Kiều Phong Khang mở mắt ra, hơi nước đọng lại trên hàng mi dài của anh. Phía trên cổ đều ướt át, cả người vô cùng gợi cảm. Anh vươn tay kéo Du Ánh Tuyết trong bộ đồ ngủ mỏng manh vào thẳng bồn tắm và để cô ngồi trên đùi anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]