Kiều Phong Khang không quan tâm gì nữa, tăng tốc độ đi về phía ánh sáng. Anh không thể lừa mình được nữa, anh vẫn muốn cô, khát cầu hơi ấm từ CÔ.
Anh ấy rất ích kỷ.
Biết rằng có thể anh sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, anh rất có thể nó sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy.
Nhưng một khi cô dám quay lại, anh ích kỷ đến cùng, không cho cô đi nữa.
“Ánh Tuyết!” – Anh gọi tên cô, gọi từ xa không giấu được sự kích động.
Cửa được mở từ bên trong, một bóng dáng mảnh mai chạy ra khỏi đó, lúc ấy Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy cô giống như một con bướm đang bay vào vòng tay và vào trái tim của anh.
Anh mở rộng vòng tay và ôm cô vào lòng. Cô đã trở lại. Trở lại với anh.
Trái tim trống rỗng đau nhói cả ngày, giờ phút này, nó cuối cùng lại được lấp đầy và xoa dịu.
“Sao anh không có ở nhà? Em đã đợi anh rất lâu rồi..” Giọng nói của cô đầy vẻ oán trách, cô cứ nghĩ rằng trải qua một đêm vừa rồi, anh sẽ đi tìm cô. Sáng sớm cô mới không từ mà biệt, cô đợi ở nhà với Tiểu Bánh Bao cả buổi sáng vẫn không thấy anh đâu. Mặc dù cô rất tức giận nhưng đến chiều tôi vẫn không kiềm lòng được quay lại đây.
“Anh xin lỗi…” – Anh nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cô, trái tim anh rung lên.
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, trong khoảnh khắc tiếp theo, anh vòng tay ôm lấy cổ cô, hai đôi môi bắt đầu quấn lấy nhau. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243554/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.