Anh cần răng đứng dậy, giả vờ bình tĩnh: “Em ngủ sớm đi, sáng mai dậy sớm, đi chuyện tàu sớm nhất” Nói xong, anh cúi xuống giúp cô dọn giường. Du Ánh Tuyết lại xoay người dùng hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, tiếp tục hôn anh một cách gấp gáp.
Anh chưa kịp phản ứng thì đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô đã bắt đầu dùng sức xé toạc chiếc phông trên người anh. Anh bắt đầu thở dốc, muốn bắt lấy cái tay hư hỏng của cô.
“Đừng chạm vào eml” – Cô vừa khóc vừa hét muốn thoát khỏi bàn tay đang giữ mình lại của anh Kiều Phong Khang nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp. Cô cúi đầu cắn vào cổ anh rồi xương quai xanh của anh.
Cô giật mạnh chiếc áo gió của anh xuống, tùy ý ném nó xuống đất, tiếp đến là áo sơ mi của anh. Những ngón tay của cô run lên, cởi được hai cúc thì không còn kiên nhẫn mà giật phăng nó ra. Những chiếc cúc áo bắn tung tóe vào góc tường. Cơ thể cường tráng của anh bộc phát ra hormone nam mạnh mẽ.
Toàn bộ bầu không khí lúc này khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Kiều Phong Khang không muốn cô nhìn thấy vết thương trên người, vào lúc cuối cùng khi cô định cởi áo anh ra, anh đã kịp siết chặt tay cô lại. Sau đó anh nghiêng người, cô dễ dàng bị anh đè xuống dưới.
“Du Ánh Tuyết, em muốn làm gì?” Đôi mắt đen của anh giống như hố đen vô tận nó đang muốn nuốt chửng cô. Hay nói đúng hơn cô sớm đã bị anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243552/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.