“Chờ một lát sẽ có kết quả kiểm tra, lo lắng giờ cũng vô ích” Nhưng Bối Bối vẫn rất lo lắng, anh hai cau mày: “Bối Bối, em đừng quan tâm đến anh ba đó nữa. Em nói anh ta đã có vợ, hơn nữa nếu mắt anh ta có thể tốt lên thật tốt thì hai năm qua em chăm sóc anh ta coi như vô ích. Chắc chắn anh †a muốn trở về với vợ rồi” Khi nghe những lời này, Bối Bối có chút buồn bã nhưng rồi lại không vui nói: “Chỉ cần anh ba khỏe, anh ấy đi đâu cũng được. Hơn nữa, sao có thể nói là em chăm sóc anh ấy vô ích. Tiền trong tài khoản của anh bây giờ, nếu không phải anh ba giúp thì sao mà có được? Nếu không có anh ba, có lẽ bây giờ anh và anh cả vẫn còn đi mò cua trên đảo đó.” “Đúng là như vậy. – Anh hai cũng phải thừa nhận chuyện này – “Nhưng là một người anh trai, anh tất nhiên lo lắng em không vui. Nếu em cảm thấy không sao thì anh không nói nhiều nữa” Bối Bối có thể thấy, từ khi Du Ánh Tuyết lên đảo, anh ba rõ ràng trở nên vui vẻ hơn. Suốt hai năm cô cũng không thể khiến anh nở một nụ cười thật tâm còn vợ anh chỉ mất chưa đầy hai ngày. Vậy nên anh cần cùng vợ mình trở về nơi thuộc về anh, đó mới tốt.
Bác sĩ vẻ mặt nặng nề, từ trong bước ra: “Ai là người nhà của anh Kiều?”
“Là chúng tôi.”
“Vậy thì vào với tôi.” Kiều Phong Khang đang ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền, mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243550/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.