Kiều Phong Khang rất muốn nói cô không biết xấu hổ nhưng ngay sau đó, anh ta chỉ quay đầu đi, nhẹ giọng:”
“Trẻ con” Cô ấy không phản bác còn cười vui vẻ. Cô cứ trẻ con thế đấy, trẻ con quấn lấy anh, quấn đến mức anh không thể đi được nữa.
Anh dẫn cô đến hiệu thuốc, hiệu thuốc trên đảo rất nhỏ. Bác sĩ ngồi ở đây là một người đã lớn tuổi, tóc bạc trắng.
“Ông ấy là ông nội của Bối Bối Kiều Phong Khang giới tì “Ông ấy là một bác sĩ rất ni Nhiều bệnh viện nổi tiếng từng mời ông ¡ đảo, nhưng ông ấy từ chị. “Ông nội” – Du Ánh Tuyết chào hỏi.
Vị bác sĩ già đẩy chiếc kính đọc sách trên sống mũi đánh giá Du Ánh Tuyết. Kiều Phong Khanh chỉ vào chiếc diện với vị bác sĩ già, nói với cô: “Ngồi xuống đây” Sau khi cô ngoan ngoãn ngồi xuống, anh lại nói: “Bắt mạch, kéo tay áo lên”
“Vâng” Du Ánh Tuyết xắn tay áo cười với vị bác sĩ già: “Ông ơi, ông có thể giúp cháu xem một chút không. Cháu có thể bị cảm rồi” Vị bác sĩ già bắt mạch, lấy nhiệt kế cho cô kẹp vào nách cô, ông nói: “Bị cảm rồi. Sao cháu sơ ý vậy?” Du Ánh Tuyết bĩu môi nói: “Không phải cháu không cẩn thận, mà là chồng cháu quá đáng. Ngoài trời lạnh như vậy, anh ấy không cho cháu vào nhà thiếu chút nữa để cháu ngoài cửa nhà một đêm. Ông nghĩ có quá đáng không?” Khi cô nói điều này, ánh mắt không nhịn được liếc qua anh, anh không được tự nhiên quay đi, cầm lấy một gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243543/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.