Nhưng…
Bây giờ, con tàu đã bị nổ tung thành từng mảnh.
Khói bốc lên mù mịt.
Mưa như trút nước, bầu trời đen kịt không một tia sáng.
“Phong Khang!”
“Phong Khang!” Sức ảnh hưởng lớn của thuốc nổ dồn lên mặt và cơ thể của Du Ánh Tuyết, nhưng cô không thể cảm nhận được sự đau đớn lúc này, cô tuyệt vọng trèo lên lan can, “Phong Khang, anh có biết mình sắp làm cha không?
Em muốn anh quay lại” Tiếng hét xuyên tim, anh nhảy ~ xuống.
“Cô Ánh Tuyết, nguy hiểm lắm!” Nghiêm Danh Sơn lao lên, ôm chầm lấy cô và ngã trở lại boong.
Trên biển lại vang lên một tiếng nổ lớn, tàu du lịch rung chuyển dữ dội, Du Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, cơn đau làm cho mắt cô đen lại và ngất đi.
“Cô Ánh Tuyết!”
“Bà cụ! Bà cụt” Sau khi kêu lên, bà cụ cũng ngã thẳng ra sau.
Trịnh Thanh Vy, nhìn biển mà run hết cả người Con thuyền do cảnh sát cử đến đang đi trên biển. . ngôn tình tổng tài
Gặp bão thì càng thê thảm và kinh hoàng.
Vốn dĩ là một đám cưới thế kỷ, nhưng… giờ đây, nó đã trở thành thảm kinh hoàng.
Du Ánh Tuyết không biết chuyện gì đã xảy ra.
Dì Lý nói gặp mặt trước đêm tân hôn sẽ không may mắn nên họ đã cố gắng và kiềm chế, nhưng tại sao họ vẫn… đen đủi như vậy?
Bà chủ nhà đưa bánh phu thê, cô ăn hết cái này đến cái khác, tại sao họ vẫn không thể viên mãn?
Tại sao?
Hai ngày liền, tin tức ở thành phố An Lập đều báo về thảm kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243523/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.