Trên cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng, máu chảy ra từ chân cô ta tạo thành những vệt đỏ.
Trong nắng xuân, đóa hoa máu ấy đỏ rực, bàng hoàng…
“Quay lại”.
Không biết tại sao, đi được nửa đường Kiều Phong Khang đột nhiên lên tiếng.
Nghiêm Danh Sơn ngạc nhiên nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Anh nói: “Quay lại xem thử” Không biết tại sao, anh mơ hồ có cảm giác không hay.
Nghiêm Danh Sơn gật đầu và quay xe lại.
Sau mười phút, xe trở lại cửa tòa án. Nghiêm Danh Sơn bước xuống xe, đứng ở dưới cầu thang nhìn lên, nhưng không nhìn thấy ai nữa?
Kiêu Phong Khang nói: “Đi lên nhìn một chút”.
Nghiêm Danh Sơn gật đầu, chạy lên vài bước rồi nhanh chóng đi xuống.
“Chủ tịch Khang, tôi không thấy cô Quyên bên trong. Có vẻ như họ đã đi rồi. ” Kiêu Phong Khang lại nhìn xung quanh, xác nhận không thấy ai, gật đầu nói: “Trở về đi: Tô Hoàng Quyên cũng là một người tàn nhẫn.
Nếu đã là người có nhiều thủ đoạn như vậy, thì muốn đuổi những người đòi nợ kia đi cùng không có gì khó.
Kéo theo đôi bàn chân đẫm máu đó, Tô Hoàng Quyên không biết mình đã đi được bao lâu.
Cô ta đau đớn, người đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc sắp ngất đi, cô ta nhìn thấy một bệnh viện trước mặt.
Và sau đó…
Không nhận thức được bất cứ điều gì.
Tỉnh dậy lần nữa, mặt cô ta xanh xao, trên tay vẫn còn đọng nước.
Cô ta tỉnh dậy, lấy tay ấn vào bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243502/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.