Kiều Minh Đức biết cô ấy có nghỉ ngờ trong lòng nhưng cũng không giải thích, chỉ lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa. Cám ơn chuyện của Du Ánh Tuyết. Cô nên về làm việc trước đi, khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ tiễn cô ấy Phùng Linh Nhi nhìn thời gian và gật đầu.
Giao Du Ánh Tuyết cho Kiều Minh Đức, cô cũng yên tâm.
“Vậy tôi đi đây. Còn nữa, anh nhớ an ủi cậu ấy, mặc dù… giờ có an ủi cũng chẳng ích gì” Phùng Linh Nhi đưa ra một lời giải thích khó hiểu.
Kiều Minh Đức mỉm cười, “Đừng lo lắng, sẽ có người an ủi cô ấy thay tôi.
Và chắc chẳn có ích” Phùng Linh Nhi không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng không hỏi thêm.
Du Ánh Tuyết đang buồn ngủ và cô cảm thấy đầu mình nặng như chì, cô đang chết đuối dưới nước, cô sẽ bị tắt thở bất cứ lúc nào, và cô không thể thở được.
Nhưng…
Mặc dù rất khó chịu nhưng cô không muốn thức dậy.
Khi cô tỉnh táo, cô sẽ chỉ đau…khó chịu hơn …
Cô thậm chí còn nghĩ, mãi mãi không thức dậy nữa…
“Anh Khang, cô Du Ánh Tuyết đang ở bên trong … Đúng vậy, cô ấy không ở trong tình trạng nghiêm trọng, nhưng cô ấy đã bị một số cú sốc … có thể xuất viện. Đừng lo lắng…” Giọng nói của bác sĩ, qua một cánh cửa, Du Ánh Tuyết mơ hồ lắng nghe.
Sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra. Sau đó là tiếng bước chân của người đàn ông.
Anh Kiều…
Là Minh Đức!
Ngoại trừ Minh Đức, không ai mang họ Kiều sẽ đưa cô về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243483/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.