Khi đèn xe biến mất hoàn toàn, trong nháy mắt, ngực cô ta trở nên trống rỗng…
Có vẻ như thứ gì đó đã bị trộm đi mất…
“Hoàng Quyên, con về rồi sao?” Bà Tô Hoàng Quyên nghe thấy tiếng động cơ, mở cửa biệt thự, lảo đảo chạy ra khỏi đó.
Tô Hoàng Quyên lưng thắt lại, gần như lập tức đưa tay lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hít một hơi thật sâu, nâng quai hàm, xoay người: “Mẹ.”
“Tại sao con lại trở về một mình?
Quốc Thiên thì sao?” Bà Tô nhìn cô ta: “Rõ ràng là mẹ nghe thấy tiếng động cơ mà?”
“Đừng nhìn nữa, anh ấy đi rồi”
“Đi rồi?” Bà Tô khế cau mày, rõ ràng là bà khá bất mãn với cách cư xử không ra sao của con rể. “Anh ta không biết tình hình hiện tại của nhà chúng ta sao? Sao còn không vào?
Tô Hoàng Quyên không nói gì, chỉ cảm thấy lạnh.
Đôi vai khép lại: “Mẹ vào đi” Bà Tô liếc nhìn con gái, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn rõ mặt cô có gì đó không ổn.
Tiếp theo liền hỏi: “Hoàng Quyên, hai người đã cãi nhau à?”
“Không”
“Nếu không, con gọi điện thoại cho nó qua ngay! Hiện tại nhà họ Tô chúng †a gặp phải khó khăn, không thể trốn tránh trách nhiệm làm con rểt”.
Tô Hoàng Quyên dừng bước. Đến cửa thì quay người lại.
“Anh ấy và con đang định ly hôn.” Bà Tô ngây ngốc tại chỗ. Trong một lúc lâu, bà không tin vào những gì mình vừa nghe, và khi hoàn hồn, đôi mắt khô lại trở nên ướt át.
“Con … con đang nói cái gì vậy!
Con mới kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243477/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.