Vì thế.. Cô ấy đã nói gì sai sao?
Đến lần thứ mười, gọi mãi vẫn không được, Du Ánh Tuyết đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài không nói một lời.
Trịnh Thanh Vy giật mình, lập tức đuổi theo.
“Ánh Tuyết!” Trịnh Thanh Vy nắm lấy tay cô: “Em bình tĩnh!”
“Chị Trịnh Thanh Vy, chị hãy giúp em nộp đơn xin từ chức! Trước mắt, em sẽ không trở lại Hà Cảng nữa!” Cô gần như lấy hết bình tĩnh trước khi nói ra câu này. Bây giờ…
Lúc anh đau đớn nhất, cô vẫn sống cuộc sống không lo toan ở Hà Cảng mà không có anh bên cạnh – cảm giác này thật sự rất kinh khủng!
Thảo nào, anh cấm cô từ chức ngay lập tức! Thảo nào chị Trịnh Thanh Vy phản ứng lạ thế! Chẳng trách không thể gọi điện được cho anh!
Du Ánh Tuyết càng nghĩ trong lòng càng lo lắng.
Cuối cùng, cô thậm chí không có thời gian để quay lại và đóng gói hành lý của mình, cô lấy ví và vội vã đến sân bay.
Mọi khoảnh khắc trên máy bay đều trở thành đau khổ.
Du Ánh Tuyết xuống máy bay, trực tiếp đến chỗ Kiều Thanh.
Vào lúc này, tầng dưới của Kiều Thanh bị bao vây bởi giới truyền thông.
Cô vừa bước xuống xe, giới truyền thông đã nhận ra cô. Họ vây lấy cô và bao vây cô không còn kẽ hở.
“Cô Du Ánh Tuyết, bây giờ cô đến công ty vì việc của anh Khang sao?”
“Cô có biết bây giờ anh Khang đã bị bắt không?”
“Tôi nghe nói ông Kiều Quốc Thiên có nhiều bằng chứng về tội của anh Kiều Phong Khang. Nếu bị buộc tội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243447/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.