Kiều Vân Nhung đã che giấu nỗi bất bình trong lòng nhiều năm như vậy, bây giờ bà ta cuối cùng cũng có thể trút ra hết.
Bà cụ Kiều lạnh lùng hừ một tiếng: “Phong Khang đối với cô không tốt sao? Với sự ngu xuẩn của La Chí Thành, nếu không phải Phong Khang giúp cho, nếu không phải vì thể diện của chị gái như cô, thì cô chó rằng chồng cô lấy được cổ phần của Kiều Thanh sao? Nằm mơ!”
“Me!”
Chồng bà ta bị đánh giá như vậy, Kiều Vân Nhung cũng cảm thấy không thích hợp.
Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn Kiều Vân Nhung: “Buông tay ra! Bằng không tôi đánh cả cô nữa đấy!”
Kiều Vân Nhung liếc nhìn Kiều Quốc Thiên.
Kiều Quốc Thiên vốn đã im lặng, ánh mắt lạnh lùng tiến lên một bước, Vỗ vai Kiều Vân Nhung, cuối cùng nói: “Buông ra, để bà ấy tới.”
Kiều Vân Nhung than thở vì biết tính khí của bà già, nhưng vẫn thả ra.
Bà cụ nhặt nạng lên và muốn vụt xuống, nhưng tay của Kiều Quốc Thiên đã nhanh chóng nắm lấy nạng của bà.
“Bà già, bà thật sự cho rằng tôi vẫn còn là Kiều Quốc Thiên trước kia bị bà đánh mắng nhục nhã sao cũng chịu sao?”
Anh ta nghiến răng đẩy bà cụ ra.
Bà cụ mất cảnh giác, lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ ngã xuống đất.
Kiều Vân Nhung kinh ngạc, bà ta muốn bước tới đỡ mẹ mình, nhưng lại nhìn rồi không đến đỡ nữa.
Kiều Quốc Thiên ngồi xổm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà lão, ánh mắt của anh ta như muốn lăng trì bà lão vậy.
“Bà già,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243444/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.