“Vậy thì… giờ em không thể nói chuyện với anh nữa” Lúc cuộc điện thoại sắp kết thúc, vì không nỡ nên Du Ánh Tuyết đã cố kéo đoạn kết dài hơn. Kiều Phong Khang không lên tiếng. Chỉ có hơi thở trở nên hơi nặng nhọc. “Anh… sẽ nhớ em, phải không?” Anh cười, hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài: “Ngốc nghếch.” Cô đã được sinh ra trong tim anh. Vì vậy, sao anh không nhớ cô cho được? Không chỉ là sẽ nhớ, mà bây giờ, anh đã nhớ cô rồi… Rất nhớ… Rất nhớ… Cúp điện thoại, nhìn dòng người qua lại, Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, Bỏ mặc mọi cảm giác hụt hẫng trong lòng, cô xách hành lý lên taxi. Đúng là cô chẳng khá lên gì cả! Rõ ràng chỉ xa cách nhau mấy ngày thôi! Thế nên, không có gì phải sa sút tinh thần hết! Điều đầu tiên Du Ánh Tuyết làm khi trở lại công ty là nộp đơn từ chức. Tần Nguyên trong lòng có chút vui mừng. Ít nhất, anh ta có thể ở bên Du Ánh Tuyết thêm thời gian nữa. Anh biết rằng sau khi Du Ánh Tuyết rời đi, cô thực sự sẽ không bao giờ trở lại Hà Cảng. Tần Nguyên an ủi: “Mới Tết Nguyên Đán xong, mọi người đều rất bận. Việc anh Sơn Tỉnh không nhận trước khi có thời gian tuyển dụng là điều dễ hiểu. Không sao đâu, em có thể nộp lại vào tháng sau” Du Ánh Tuyết thấy cũng có lý khi nghĩ về điều đó. Vì dù sao cô cũng làm việc ở đây, cô không thể tùy ý rời đi, và công việc đang làm, cô muốn chúng được hoàn thành
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]