Cô lắc đầu. “Không sao, chỉ là mơ..” “Em đã mơ thấy gì?”
Du Ánh Tuyết đặt tay cô vào lòng bàn tay anh.
“Không thể nói ra. Nếu em không nói ra, mọi việc sẽ không giống như trong mơ, nếu em nói ra, giấc mơ có thể trở thành sự thật.”
Cô lắc đầu, hơi thở nặng nhọc. Trong mơ… Anh ấy không chỉ bỏ cô đi mà còn Q bỏ lại con của họ…
Nhắc lại chuyện này, Du Ánh Tuyết không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Chắc cô bị sốc vì những gì bà cụ nói đêm qua.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!
“Đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi” Kiều Phong Khang nghiêng người ôm cô vào lòng: “Anh ở đây. Đừng lo lắng”
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi cô. Du Ánh Tuyết dần dần bình tĩnh lại. Đúng. Còn anh ở đây mà.
Chỉ cần anh ở đó, không có gì là khủng khiếp nữa? Hơn nữa, đêm qua họ vừa nói rằng sẽ không bao giờ lãng phí thời gian bên nhau nữa, và sẽ không bao giờ xa cách nữa…
Hai người ở trên giường một lúc, đến 9 giờ mới chịu dậy khỏi giường.
“Trước tiên tắm rửa sạch sẽ đã, buổi trưa anh đưa em đi ăn cơm.”
“Đi đâu vậy?” Du Ánh Tuyết chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, vừa tò mò hỏi.
Kiều Phong Khang cạo râu ở bên cạnh, đáp: “Mùng một Tết, anh phải đi chúc Tết. Hôm nay mọi người đều tới nhà họ Lê”
“Nhà họ Lê? Là nhà của Lê Tiến Minh?”
“Ừ”
“Đó là…” Du Ánh Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hình như là người hơi đào hoa đó à”
Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243430/chuong-386.html