Chương trước
Chương sau
“Du Ánh Tuyết, con quyết định rồi! Từ hôm nay, cô ấy là người phụ nữ của con, cho nên…”
Ánh mắt anh nhìn mẹ mình lúc này nặng nề hơn rất nhiều. Sau đó, từ từ chuyển sang Kiều Vân Nhung.
Đó là cái nhìn cảnh cáo.
Kiều Vân Nhung căng thẳng đến mức hai tay cần đũa duỗi thẳng ra.
“Bốn năm trước, giữa con và Du Ánh Tuyết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người hiểu rõ hơn ai hết, nếu chuyện như thế lại xảy ra, vậy thì đừng ai trách con không nghĩ tới gia đình, người thân!”
Anh nói dõng dạc. Nói rồi, đôi đũa trong tay anh đập xuống bàn.
m thanh đó vang lên trong căn nhà yên tĩnh thật khiến người ta chấn động.
Hiện tại mọi người đều im lặng không dám nói nhiều.
Kiều Vân Nhung run lên, bà cụ Kiều không nói lời nào, chỉ có điều bàn tay cầm đũa yếu ớt run rẩy lộ ra cảm xúc tức giận lúc này.
Du Ánh Tuyết anh đưa cô đến đây không phải để ăn tối đêm giao thừa, mà là để cảnh cáo họ, phòng trường hợp bị kịch như bốn năm trước lại xảy ra.
Xem ra…
Bà cụ Kiều e là lại đổ món nợ này lên đầu Du Ánh Tuyết.
Có điều, cũng hết cách rồi.
Nếu bà ta không ưa cô, thì cô làm bất cứ việc gì, bà ta cũng xù lông lên. Huống hồ cô vẫn chưa vững vàng đối mặt với bà ta, cô vẫn nghĩ đến chuyện của mẹ.
Ông cụ Kiều vừa muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy người giúp việc bên ngoài nói: “Ông chủ, bà chủ, cậu tư đến rồi, còn dẫn theo một người khác. Nhìn có vẻ quen mắt!”
Bầu không khí băng giá đột nhiên bị phá vỡ.
Kiều Vân Nhưng thở phào nhẹ nhõm, cố ý bắt chuyện, chuyển chủ đề: “Bạn gái chú tư đưa đến còn chưa ai thấy bao giờ, sao mà quen mắt được”
“Đúng vậy đấy”
Sau khi người hầu nói xong, Kiều Quốc Thiên đã bước vào.
Đúng là đang ôm một người phụ nữ trong tay.
Ai cũng tò mò nhìn lên và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy người đó.
Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang nhìn nhau. Kiều Minh Đức che lỗ tai nói: “Hôm nay thật sự có kịch hay để xem!”
Du Ánh Tuyết tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Em không phải là kịch hay”
Tuy nhiên, Kiều Quốc Thiên đã dẫn cô ta trở lại, đó thực sự là kịch hay!
Mặt ông già tối sầm lại. Nhìn chằm chằm Kiều Quốc Thiên một cách dữ dội. Ông ấy chịu đựng, không nổi giận ngay lập tức.
Kiều Quốc Thiên chào hỏi xong mới bảo người phụ nữ bên cạnh chào hỏi: “Chào mọi người đi.”
“Bác trai… Bác gái… Chị cả… Anh hai… Chị dâu.”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục chào hỏi, khi đến lượt Kiều Phong Khang, ánh mắt của cô ta hơi dừng lại, ánh nhìn trở nên phức tạp.
Cô ta cũng căng thẳng. Giọng nói cũng đanh lại.
“Chúng ta không quen nên không cần gọi.”
Kiều Phong Khang lạnh lùng nói. Từng chữ phát ra đều lạnh đến cực độ.
Người phụ nữ giật mình. Ánh mắt vẫn phức tạp, cô ta cũng không nói gì nữa “Cậu tư, mời ngồi.”
Người hầu kéo ghế ra và chào hỏi Kiều Quốc Thiên. Cùng lúc đó, một chiếc ghế khác được kéo để người phụ nữ ngồi xuống.
Bà cụ cuối cùng nói: “Chú tư, đây là bạn gái cậu sao?”
Kiều Vân Nhung cau mày nhìn Kiều Quốc Thiên, sau đó lại nhìn người phụ nữ, thấp giọng nói: “Năm mới rồi, hai người đang chơi trò gì vậy?”
Kiều Quốc Thiên mặt không chút cảm xúc: “Chị cả, chúng em không phải đang chơi”
Sau đó quay đầu nói nhỏ với Tô Hoàng Quyên bên cạnh: “Ngồi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.