“Du Ánh Tuyết, con quyết định rồi! Từ hôm nay, cô ấy là người phụ nữ của con, cho nên…”
Ánh mắt anh nhìn mẹ mình lúc này nặng nề hơn rất nhiều. Sau đó, từ từ chuyển sang Kiều Vân Nhung.
Đó là cái nhìn cảnh cáo.
Kiều Vân Nhung căng thẳng đến mức hai tay cần đũa duỗi thẳng ra.
“Bốn năm trước, giữa con và Du Ánh Tuyết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người hiểu rõ hơn ai hết, nếu chuyện như thế lại xảy ra, vậy thì đừng ai trách con không nghĩ tới gia đình, người thân!”
Anh nói dõng dạc. Nói rồi, đôi đũa trong tay anh đập xuống bàn.
m thanh đó vang lên trong căn nhà yên tĩnh thật khiến người ta chấn động.
Hiện tại mọi người đều im lặng không dám nói nhiều.
Kiều Vân Nhung run lên, bà cụ Kiều không nói lời nào, chỉ có điều bàn tay cầm đũa yếu ớt run rẩy lộ ra cảm xúc tức giận lúc này.
Du Ánh Tuyết anh đưa cô đến đây không phải để ăn tối đêm giao thừa, mà là để cảnh cáo họ, phòng trường hợp bị kịch như bốn năm trước lại xảy ra.
Xem ra…
Bà cụ Kiều e là lại đổ món nợ này lên đầu Du Ánh Tuyết.
Có điều, cũng hết cách rồi.
Nếu bà ta không ưa cô, thì cô làm bất cứ việc gì, bà ta cũng xù lông lên. Huống hồ cô vẫn chưa vững vàng đối mặt với bà ta, cô vẫn nghĩ đến chuyện của mẹ.
Ông cụ Kiều vừa muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy người giúp việc bên ngoài nói: “Ông chủ, bà chủ, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243419/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.