Dù sao cô cũng không thể lay chuyển được anh. Thế thì cứ nghe những gì anh nói là được rồi!
Đến chiều tối, tất cả người giúp việc về nghỉ Tết. Dì Lý cũng dẫn cháu về.
Chẳng bao lâu sau, cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vào một ngày đặc biệt như hôm nay, ngoài đường mọi người cười nói rộn ràng, nhưng trong phòng có vẻ hơi vắng vẻ.
May mắn thay, hai người họ không cảm thấy cô đơn chút nào. Hiếm khi hai người được thoải mái bên nhau thế này, thật sự rất thích, họ ôm nhau ngồi trên sô pha xem Chương trình hội xuân.
Chương trình vui vẻ, sống động và cũng rất thú vị.
“Sắp đến giờ rồi”
Kiều Phong Khang nhìn đồng hồ trên tay, thì thầm vào tai Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đừn” một tiếng, mắt vẫn dán lên màn hình tivi.
Dù sao vẫn là một đứa trẻ. Cô vẫn rất thích thú xem những chương trình Tết.
“Buổi tối, chúng ta đi cùng nhau đi. Đi cùng anh được không?” Giọng điệu của anh ta không độc đoán như mọi khi, mà chỉ nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Như thế này thì làm sao mà Du Ánh Tuyết có thể từ chối được?
Bà cụ dù sao cũng là mẹ của anh…
Đêm giao thừa, cô không muốn anh phải hối hận.
Vì vậy, cô không nói nhiều, chỉ gật đầu, “Em lên thay quần áo luôn đây”
Kiều Phong Khang khá ngạc nhiên. Anh tưởng mình sẽ bị từ chối, thậm chí anh đã định đêm nay sẽ ở lại bên cô nhưng không ngờ cô lại vui vẻ đón nhận như vậy.
Mãi đến khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243416/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.