Nhà?
Kiều Phong Khang thất thần. Trước khi anh biết nơi được gọi là nhà của cô gái nhỏ, cô đã cúp điện thoại.
Du Ánh Tuyết gọi xe, trực tiếp báo địa chỉ biệt thự.
Chỗ cô cách biệt thự không xa, đi ô tô một lúc nữa là đến nơi.
“Ánh Tuyết, cháu đã về rồi à?” Dì Lý liếc cô một cái: “Sao cháu còn chưa thu dọn hành lý?”
“Cháu quên mất” Du Ánh Tuyết mỉm cười, nước mắt trên khóe mi đã khô rồi. Cô nhìn vào bên trong biệt thự: “Chú ba của cháu còn chưa về sao?”
“Cậu chủ à? Cậu ấy vẫn chưa về.” Du Ánh Tuyết nói: “Vậy cháu sẽ lên chờ anh ấy”
Nói rồi, cô đi thẳng lên lầu và vào phòng mình.
Quần áo trên người vẫn còn ướt. Cô chọn áo sơ mi của anh và mang nó vào phòng tắm.
Nước nóng từ trên cao dội xuống, cả người cô thư thái hơn rất nhiều.
Đứng dưới vòi hoa sen, những lời Lăng Ái Xuyên nói với Du Ánh Tuyết càng trở nên rõ ràng hơn.
Xót xa. Tội lỗi. Còn lại…
Là một tình yêu nóng bỏng hơn, mạnh mẽ hơn dành cho anh…
“Di Lý, Du Ánh Tuyết về rồi sao?” Đang suy nghĩ miên man thì từ dưới lầu có tiếng anh vang lên.
Cô tỉnh táo lại và tắt nước.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, từ xa đến gần.
Kiều Phong Khang rất tức giận.
Anh lại cảm thấy cô gái nhỏ này ngứa ngáy rồi. Thực sự bỗng nhiên dám không nghe điện thoại của anh.
Lẽ nào cô không biết như thế sẽ khiến người ta lo lắng nhường nào sao?
Từ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243402/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.