Ánh mắt anh lại xuất hiện vẻ mong chờ.
“Về sau, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, cho nên lần này chúng ta tạm biệt nhau đi.” Cô vươn tay ra, muốn bắt tay với anh. Mặc dù nói là phải chào tạm biệt, nhưng nỗi buồn trong lòng lại liên tục trào dâng, khiến cô suýt nữa không cười nổi nữa.
Thật sự… Rất vất vả…
“Không còn gặp nhau nữa ư?” Anh cười lạnh, gằn từng chữ, lạnh lùng nhìn bàn tay cô, không cầm lấy mà còn ngửa ra sau, lạnh lùng nhìn nụ cười của CÔ.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở về thành phố An Lập hả?” Cho dù là vì mình.
Vươn tay mãi sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn vươn tay mà không rút về, chỉ nói: “Tôi sẽ không trở về đó nữa”
“Tại sao?” Sắc mặt anh càng lạnh lẽo hơn.
Cô cười gượng: “Ở Hà Cảng có bạn bè của tôi, công việc của tôi, đồng nghiệp của tôi, cùng với bạn trai.”
Anh nguy hiểm híp mắt.
“Nhưng thành phố An Lập… Trừ hồi ức, thành phố đó đã không còn ý nghĩa gì với tôi”
Cô đang nói dối.
“Được lắm Du Ánh Tuyết! Em luôn có bản lĩnh khiến tôi nổi giận! Nhưng có rất nhiều chuyện không phải là do em quyết định!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm cô như thể muốn nuốt chửng cô. Sau đó anh tức giận ném bàn ăn lên bàn, không thèm nhìn cô mà xoay người bỏ đi.
Du Ánh Tuyết ngơ ngác ngồi ở đó nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt trông rộng, cứ như ngay cả trái tim cũng không còn…
Cô không muốn rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243374/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.