“… Không có gì, anh ngủ đi” Du Ánh Tuyết lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa. Mặc dù còn chưa nghe thấy đáp án, nhưng lòng cô đã bắt đầu cảm thấy trầm uất. Cảm giác này thật tồi tệ.
Rõ ràng là anh rất mệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Hô hấp đều đặn truyền đến, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên bình.
Cho dù đang ngủ anh vẫn nắm chặt tay cô, như thể cả đời sẽ không buông ra. Cô cẩn thận rời tay khỏi mắt anh, sau đó ngơ ngác nhìn khuôn mặt say giấc của anh, mãi mà không thể dời mắt được.
Cô thật sự… Rất nhớ anh, rất nhớ…
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cảm xúc đau đớn và quyến luyến trong lòng là không thể lừa dối bản thân. Cô bất giác vuốt ve má anh, chạm vào đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng, lướt đến đôi môi mỏng khêu ngợi…
Anh không cho cô yêu đương, nhưng tại sao… Anh lại có thể tiếp nhận một người phụ nữ khác nhanh đến vậy?
Sống mũi Du Ánh Tuyết cay xè. Có lẽ là vì đối phương quá vĩ đại. Đúng thế, cô thua kém tất cả những cô gái luôn vây quanh anh.
“Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ?” Nghiêm Danh Sơn nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cô qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra, hít vào một hơi rồi quay mặt đi, giấu kín cảm xúc của mình. Một lát sau, cô mới nói: “Anh bật máy sưởi lên đi. Anh ấy đang ngủ, tôi sợ anh ấy sẽ bị cảm”
Nghiêm Danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243372/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.