Chương trước
Chương sau
Bên kia, Kiều Phong Khang đang nghe Susan kể từ đỉnh núi Thái Bình đến đại lộ Ánh Sao, rồi lại ngược dòng lên miếu thờ Hoàng Đại Tiên, bỗng nhiên anh nhíu mày, sắc mặt chợt thay đổi, cất bước đi đến chỗ khác.
“Tổng giám đốc Khang?” Susan không hiểu ra sao, đành phải đi cùng.
Nước ấm trực tiếp đổ lên ngực Du Ánh Tuyết, cô lùi lại theo phản xạ, khiến nước ấm làm ướt cả quần jeans. Áo khoác trên người cô bị mở rộng, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, nước đổ trúng khu vực trước ngực, hơn nữa còn đang chảy xuống dưới khiến chiếc áo bị ướt nhiều hơn, quần cũng ướt đến mức có thể vắt ra nước.
Áo sơ mi trắng lập tức biến thành màu gần như trong suốt, dán trên da cô khiến người ta thấy rõ áo ngực mặc bên trong, cùng với khe rãnh trắng muốt lộ bên ngoài áo ngực như ẩn như hiện khiến người ta mơ màng.
Gió lạnh thổi tới, chỗ bị dính nước càng lạnh khiến Du Ánh Tuyết run rẩy.
Cảnh tượng ấy đập vào mắt Tần Nguyên khiến anh ta ngây người. Biết rõ là không thể nhìn, song mắt anh ta cứ dán sát vào đó, không tài nào dời mắt nổi, hai má đỏ ửng, dần dần lan tràn đến bên tai.
“Cậu còn dám nhìn lung tung nữa, tôi sẽ cho cậu không thấy ánh sáng mặt trời ngày mai đâu!” Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo vang lên, nghe như giọng nói đến từ địa ngục khiến người ta kinh hãi.
Du Ánh Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc áo khoác đã bị ném về phía mình. Trước mắt cô tối om, chiếc áo chứa đầy hormone của đàn ông bị đội lên đầu, che khuất cả thân thể cô. Là anh ấy…
Du Ánh Tuyết chu môi. Chẳng phải anh ấy đang trò chuyện hăng say với Susan à? Sao còn rảnh quan tâm mình?
“Xin lỗi… Xin lỗi.” Tần Nguyên hoàn hồn, vừa lúng túng vừa xấu hổ, dáng vẻ bối rối trông hơi đáng yêu. Anh ta liên tục nói mấy tiếng “xin lỗi” rồi vội vàng quay lưng đi, thân thể cứng đờ, buồn bực gần chết. Không ngờ mình… Mình lại nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết lâu đến thế. Thật là phải tội!
Trước mắt bao người, Kiều Phong Khang tức giận kéo Du Ánh Tuyết bỏ đi. Cổ tay Du Ánh Tuyết bị một bàn tay to nắm chặt, bước chân cũng đi rất nhanh. Cô không nhìn thấy thứ gì, chỉ có thể nhanh chóng bước đi, đồng thời kéo chiếc áo che trên đầu xuống. Còn chưa kịp thấy rõ mình bị anh kéo đến nơi nào thì đã bị đẩy vào thang máy.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Du Ánh Tuyết thấy anh ấn nút thang máy. Sắc mặt anh vẫn tối sầm như lúc nãy.
Trong thang máy vẫn còn người ngoài. Kiều Phong Khang nặng nề nhìn cô, sau đó khoác áo vest của mình cho cô, thậm chí còn cài từng viên cúc áo một cách kỹ lưỡng để tránh bị người khác nhìn thấy phong cảnh bên trong.
Du Ánh Tuyết rũ mắt nhìn từng ngón tay thanh mảnh của anh.
“Nhìn cái gì?” Kiều Phong Khang ngước mắt đối diện với cô.
Cô lắc đầu: “Không có gì?
“Bị bỏng hả?” Anh lại hỏi, rất muốn kéo quần áo ra để xem kỹ, nhưng bực mình là lúc này thang máy lại kín người.
“… Không sao, đã hết nóng rồi” Anh ấy đang lo cho mình à? Trong lòng Du Ánh Tuyết lướt qua cảm giác khác thường, không khỏi nhìn anh. Đối diện với ánh mắt của anh, lông mi cô lại run rẩy, vội vã dời mắt. Nhưng rung động trong lòng vẫn chưa tan biến, đồng thời cô còn nhận thấy anh vẫn luôn nhìn mình.
Đến khi Tần Nguyên quay lại thì đằng sau đã không còn bóng người. Anh ta nhìn lướt qua một lượt, vẫn không thấy Du Ánh Tuyết trong biển người mờ mịt.
“Đừng nhìn nữa, Dora đã đi rồi!” Giọng điệu của Susan nghe có vẻ hâm mộ ghen tỵ.
“Cô ấy đi rồi á? Đi đâu?”
“Ai biết! Vừa nãy cô ấy được tổng giám đốc Khang dẫn đi rồi, tôi thấy họ cùng vào thang máy. Sao vậy? Trước kia Dora đã quen với tổng giám đốc Khang hả? Rốt cuộc họ có quan hệ gì vậy?” Susan liên tục hỏi mấy câu, nghe có vẻ rất ai oán. Vốn cô đang trò chuyện vui vẻ với tổng giám đốc Khang, ai ngờ…
Du Ánh Tuyết thật sự có sức hút đến thế sao?
Tần Nguyên bị Susan hỏi ngây người, đương nhiên không thể trả lời được. Anh ta không yên lòng nhặt bình nước lên, vội vàng chạy về phía cửa thang máy.
Tổng giám đốc Khang lại không quen cô ấy, anh ta dẫn cô ấy đi như thế thì an toàn sao? Anh ta muốn dẫn cô ấy đi đâu?
Du Ánh Tuyết bị nhét vào thang máy, sau đó lại bị nhét vào taxi. Mặc dù đã mặc áo khoác của Kiều Phong Khang, nhưng quần áo trong vẫn bị ướt, dán lên người khiến cô lạnh run rẩy.
Kiều Phong Khang lại tiếp tục giục tài xế. Vất vả lắm xe mới dừng lại, cô nhảy xuống xe, không khỏi sửng sốt khi thấy khách sạn trên núi Thái Bình.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì?” Thấy cô không nhúc nhích, Kiều Phong Khang nhíu mày: “Sợ chưa đủ lạnh à?”
Du Ánh Tuyết nhìn khách sạn rồi lại nhìn anh: “Chỗ này.”
“Khách sạn cô ở tôi đã đến rồi, nên làm gì cũng làm ở đó luôn rồi, cô còn sợ gì nữa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.