Trịnh Thanh Vy liếc nhìn cô: “Đừng nói lung tung.” “Tổng giám đốc Khanh, anh đứng đằng trước đi, tôi đổi chỗ với anh là được” Du Ánh Tuyết lên tiếng, không thèm nhìn người nào đó, chỉ mỉm cười với Tần Nguyên, động tác như muốn chuyển sang đứng trước Tần Nguyên, sau lưng Kiều Phong Khang. Dưới ánh nắng mùa đông, nụ cười của cô rơi vào mắt Tần Nguyên vô cùng ngọt ngào, vô cùng tươi đẹp. Nhưng Kiều Phong Khang lại cảm thấy vô cùng chói mắt, bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô. Du Ánh Tuyết thoáng cả kinh. Người đàn ông đã chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng rực đến gần bên tai cô, khiến cô cảm thấy nguy hiểm. “Tổng giám đốc Khanh!” Lông mi cô run rẩy, giãy dụa muốn tránh thoát. “Chẳng lẽ cô muốn cho mọi người biết tối hôm trước, chúng ta đã làm gì trong phòng cô sao?” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp đến độ người chung quanh không hề nghe thấy, Du Ánh Tuyết gần như tưởng mình nghe nhầm. Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh. Chuyện đêm qua… “Anh… Anh vừa nói gì?” Anh nhướng mày: “Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?” Sau đó anh nói bằng giọng to hơn: “Tối qua.” “Khoan đã!” Du Ánh Tuyết vội vã cầm lấy tay anh, anh rũ mắt đối diện với đôi mắt của cô. Rất rõ ràng, cảm xúc của cô còn chưa bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt ngăn cản không cho anh nói tiếp. Anh cũng không làm cô khó xử. Dù sao nơi này vẫn còn những đồng nghiệp khác chứ không phải chỉ có mình Tần Nguyên. “Xe cáp đến rồi!” Không biết ai kêu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]