Bị đạp trúng chân đau, mạch máu nổi lên trên trán, khiến anh không thể nhịn được nữa mà thô lỗ bế cô lên, đặt mạnh lên giường.
“Vậy thì đêm nay hãy để tôi nói cho em biết, ánh mắt này nguy hiểm đến mấy!”
Anh thở hổn hển nói, sau đó tháo caravat xuống, tiện tay ném sang một bên sau, sau đó không cho cô cơ hội chống cự, thô lỗ nắm cằm cô, cúi người hôn lên môi cô vừa hung ác vừa nặng nề, thậm chí có thể nói là gặm cắn.
Bốn năm… Anh đau khổ kìm nén bốn năm, gần như tự hại mình, không dám đến gần cô, thậm chí không dám tìm kiếm tin tức của cô, sợ cuối cùng lại trở thành một vở bi kịch; Bốn năm qua, anh sống trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều sống không thấy ánh mặt trời, nhưng cuộc sống của cô nhóc này lại muôn màu muôn vẻ, đặc sắc đa dạng. Ngay cả đàn ông cũng không thiếu! Bảo anh sao không ghen ty cho được, sao mà cam lòng?
Anh cảm thấy trong tình yêu này, anh là kẻ thảm bại! Đúng thế, ngay từ ban đầu, anh đã thua cô mất rồi, chưa bao giờ thắng được một lần.
Từ xưa đến nay vẫn như thế, kẻ nào yêu trước chính là người thua.
Từ cắn dần dần biến thành hôn.
Anh bá đạo tách môi cô, vội vàng muốn chiếm lấy cô. Nhưng cô lại không hề nhúc nhích, không đáp lại, cũng không giãy dụa, đôi môi cô càng ngày càng lạnh lẽo, hơi thở cũng càng ngày càng suy yếu…
Nhận thấy không đúng lắm, Kiều Phong Khang lập tức rời khỏi môi cô.
“Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243361/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.