Dì Lý đương nhiên biết.
“Tôi thấy không chỉ có thế thôi đâu! Ông chủ vẫn luôn bị mất ngủ, nhưng tôi phát hiện chỉ cần cô Ái Xuyên đến đây một chuyến thì ông ấy có thể ngủ ngon. Có người yêu ở bên cạnh thì phải khác chứ? Một hầu gái khác bàn luận.
Dì Lý không nói thêm gì. Mấy năm nay, ông chủ vẫn nhớ thương cô Ánh Tuyết, bà nhìn hai người họ ở bên nhau, cuối cùng lại chia lìa, trong lòng bà tràn ngập tiếc nuối. Nhưng nếu bây giờ, ông chủ có thể bắt đầu cuộc sống mới thì cũng là chuyện tốt.
Dù sao… Ban đầu khi cô Ánh Tuyết vừa rời đi, bà đã chứng kiến tận mắt nỗi đau và sự tra tấn mà ông chủ phải gánh chịu. Không biết bây giờ, cô Ánh Tuyết sống một mình ở bên ngoài, không một ai chăm sóc giờ đã sao rồi.
Một lát sau, trong thư phòng, ánh đèn leo lét, Kiều Phong Khang nằm. trên ghế nằm chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt thâm trầm khiến người ta khó có thể phân biệt.
Lăng Ái Xuyên vẫn tao nhã ngồi đối diện anh, mỉm cười nói: “Từ lần này tìm hiểu, tôi có thể nhận thấy cảm xúc của anh khá hơn bốn năm qua rất nhiều. Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân nào đã khiến nỗi đau bốn năm trong lòng anh trở nên nhẹ nhõm như bây giờ không?”
Anh ngậm miệng không nói. Anh không phải là người quen kể ra nội tâm của mình, tới bây giờ vẫn thế. Cho dù đối mặt với bác sĩ tâm lý của mình, anh vẫn còn đề phòng.
Lăng Ái Xuyên vẫn nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243354/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.