Giờ mặt anh mới dễ nhìn hơn.
Trầm ngâm đứng ở dưới khách sạn hồi lâu, khi đêm đen càng đậm, nhiệt độ hạ thấp, anh mới im lặng ngồi vào trong xe.
Nghiệm Danh Sơn không nói nhiều, lặng lẽ lái xe, để cho anh có không gian riêng.
Trở lại khách sạn nơi họ ở, Nghiêm Danh Sơn lo lắng sếp lớn sẽ không quen sống trong căn phòng nhỏ đó nên đã sớm đổi sang phòng tổng thống.
Dù sao thì cô Ánh Tuyết cũng đã rời khỏi phòng, nên không cần thiết phải ở cạnh phòng đó nữa.
“Đúng rồi, giám đốc Khang, có cầm theo cái áo trong xe không?”
Đến cửa khách sạn, Nghiêm Danh Sơn nhớ ra chiếc áo khoác được xếp gọn gàng trên ghế hành khách phía trước.
Kiều Phong Khang cau mày, sắc mặt lạnh lùng: “Vứt bỏ”
Giữ lại chướng mắt.
“…” Nghiệm Danh Sơn tuy rằng kinh ngạc, nhưng trở lại xe, ngoan ngoãn làm theo, ném thẳng vào thùng rác.
Kiều Phong Khang có vẻ không vui, ta chỉ vào một thùng rác khác bên kia đường và nói: “Vứt nó cho tôi!”
Ném càng xa càng tốt! Nghiêm Danh Sơn há hốc mồm.
Cái áo này có thâm thù đại hận gì với sếp chứ?
Ngày hôm sau.
Du Ánh Tuyết tỉnh dậy, nhìn vào gương, suýt tự hù chính mình.
Quầng thâm đen đặc, giống như một con gấu trúc, rất đáng sợ. Đó là hậu quả của việc cả đêm không ngủ được.
Cô rửa mặt rồi trang điểm. Khí sắc trông ổn hơn nhiều.
Sau khi ăn sáng trong khách sạn, cô xách máy tính đi bộ đến công ty.
“Susan, cô đã hẹn thời gian với trợ lý của giám đốc Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243350/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.