“… Tôi không sao.”
Lắc đầu. Du Ánh Tuyết cảm thấy không có sức nói chuyện.
Có lẽ… hôm nay thực sự quá mệt mỏi…
“Yên tâm đi, Dora thấy trai đẹp nên không còn sức miễn dịch thôi” Susan vừa cười vừa nói đùa.
Du Ánh Tuyết miễn cưỡng kéo khóe môi, không phản bác lại.
Vừa rồi lúc ở trong phòng họp, sự bất thường của cô thực sự rõ ràng.
Có lẽ, tất cả mọi người, kể cả anh, đều nhìn thấu.
“Vivian, cô biết giám đốc Khang này trước rồi ạ? Anh ấy đẹp trai thật ấy, bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Tôi để ý thấy tay anh ấy không đeo nhẫn cưới, chẳng nhẽ vẫn còn độc thân?”
Susan chạy lên trước, hỏi tằng tằng. Spring cũng khá hứng thú tiến tới.
Trịnh Thanh Vy không trả lời ngay mà quay lại nhìn Du Ánh Tuyết đang lơ đễnh, rồi cố ý mắng: “Tôi để các cô đến đây làm việc, không phải tới để buôn dưa lê!”
Hai cô gái “đập trúng tường”, là lưỡi, ngượng ngùng ngừng lại.
Phòng họp rất lớn lúc này rất yên tĩnh. Kiều Phong Khang vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Rất lâu…
Trong tâm trí, bóng hình mảnh mai không ngừng lởn vởn.
Ánh Tuyết của anh, đã trưởng thành.
Cô đã từng tràn đầy sức sống, trong sáng và ngây thơ như một đứa tré.
Mà bây giờ cô ấy… đã có vị đàn bà.
Bốn năm xa cách, cô… lại xuất hiện trước mặt anh.
Một ánh mắt, khiến trái tim đã im. lặng suốt bốn năm, lại nở bung lần nữa, phá tan sự yên lặng bấy lâu.
“Giám đốc Khang, phòng đã được thay đổi. Anh có thể đi nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243338/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.