Du Ánh Tuyết nhìn máu đỏ đập vào mắt, lại nghe tiếng tuyệt vọng và đau lòng vang lên, chỉ cảm thấy cả người trong phút chốc như bị ngâm trong hầm băng Lạnh. Vô cùng lạnh. Lạnh đến toàn thân phát run. “DÌ Lý…” Thở mấy hơi, ô phát hiện giọng nói khô khốc, giọng nói run run: “DÌ Lý. gọi cho thư ký Lý hộ tôi.”
Dì Lý nhìn sắc mặt khác thường của cô, hỏi: “Cô không sao chứ, sao lại run thế?”
“Nhanh đi! Bảo thư ký Lý liên hệ bác sĩ của tôi” Cô gấp gáp nắm lấy tay dì Lý, hốc mắt đỏ lên: “Bác sĩ đó nhất định sẽ cứu được đứa bé. Nhất định có thể! Dì nhanh đi đi!”
Dì Lý lập tức hiểu tâm trạng của cô.
Nhưng sắc mặt trắng bệch của cô, bộ dạng cảm động lây, làm bà thấy đau lòng.
Không đành lòng muốn nói cho cô sự thật, nhưng lại không thể nói ra: “Cô Tuyết, đã không kịp rồi…”
“Sao lại không kịp? Không phải dì vừa nói đó bác sĩ đó là bác sĩ giỏi nhất thành phố An Lập này sao?”
“Nhưng mà, bây giờ bà bầu xuất huyết nhiều quá, e là cho dù Hoa Đà có tái thế thì cũng không cứu được đưa nhỏ này…”
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đứng sững tại chỗ.
Người phụ nữ có thai được ôm đi. Máu chảy đầy đất.
“Đáng thương thật, nghe nói bọn họ đã tốn không ít công sức bảo vệ đứa bé này. Sắp sinh rồi, không ngờ còn gặp phải loại chuyện như vậy.”
“Haiz, muốn tránh sảy thai thì có được mấy đứa có thể sinh ra? Có câu nói rất hay, thai tốt không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243294/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.