Tới bây giờ, dường như là nhiệt độ nụ hôn của anh vẫn còn nơi đây. Nhưng lại dường như đã trôi qua đằng đẵng một khoảng thời gian dài.
Nhiều lần cô ngẩng đầu nhìn thời gian rồi tính nhẩm trong lòng.
Ngay cả dì Lý cũng nhận ra tâm tư của cô, bà nói: “Còn chưa tới đâu, máy bay tận năm tiếng”
Du Ánh Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có nhìn cái này”
“Thôi đừng nhìn nữa, ăn nhiều một chút. Bây giờ cô là phụ nữ mang thai đó” Dì Lý gắp cho cô hai đũa đồ ăn.
Thật ra Du Ánh Tuyết không đói bụng nhưng vì đứa bé nên cô vẫn ép mình ăn.
Sau bữa ăn cô ôm gối ngồi trên ghế salon. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi ngủ thiếp đi.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Rõ ràng lúc nãy cô vẫn còn đang ngủ say nhưng vừa mới nghe thấy chuông điện thoại vang lên đã bật dậy.
Tay cô chỉ còn cách điện thoại mấy centimet nữa thôi nhưng bỗng dưng lại giật lại.
Nhận điện thoại nhanh như thế thì anh sẽ biết cô đang chờ anh.
Dì Lý đang ngồi xem tivi ở bên cạnh thấy cô vẫn chưa nhận điện thoại thì liếc cô một cái: “Chắc chắn là cậu chủ gọi tới, sao cô không nhận? Không phải là chờ sáng giờ à?”
“Tôi có chờ điện thoại của anh ấy đâu. dì nghe đi.” Du Ánh Tuyết liếc dì Lý rồi về ôm gối, nhưng đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Cô không nghe thật à?” Dì Lý hỏi lại.
“. Tôi không muốn nghe” Cô bĩu môi, nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243292/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.