Anh ấy… thực sự đã nhìn vào cái này? Và… Anh đã xem cả đêm… Ý nghĩ của Du Ánh Tuyết lắc lư, ngọt ngào và buồn bã tràn vào lồng ngực. Tim cô thổn thức. Nhìn khuôn mặt ngái ngủ không giấu được vẻ mệt mỏi, cô thực sự muốn tưởng tượng mình có thể vô tư ôm anh, hôn anh, làm nũng … Nhưng mà… Cô biết rằng họ đã không thể quay lại. Cô gập người, quay vào phòng và mang chăn bông ra ngoài đắp cho anh. Anh vẫn không thức dậy. Anh vô thức ôm chiếc chăn vừa được mang đến, ngủ sâu hơn. Cô cầm lấy cuốn sách, ngồi sang một bên, lặng lẽ quan sát và đợi người giao sữa đi qua. Ngoài cửa sổ, ánh ban mai mùa thu ấm áp. Ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, sưởi ấm tâm hồn. Nếu không phải vì những chân tướng không thể chấp nhận được này thì thật tốt. Không may… Trên đời này, mọi thứ không bao giờ có chữ “nếu”. “Không phải vậy đâu. Chỉ là anh Phong Khang có nhờ tôi một số chuyện nhỏ thôi” “Chắc tối hôm qua anh ấy đi ngủ muộn, cho nên …” Du Ánh Tuyết nói: “Anh ấy có thể ngủ thêm một chút được không? Trông anh ấy có vẻ mệt mỏi” Nghe được lời của Du Ánh Tuyết, Lý Thanh cười vui vẻ nói: “Lúc trước mẹ cô gặp tai nạn, tùy theo thái độ của cô đối với anh Khang, tôi nghĩ cô sẽ tiếp tục tức giận với anh ấy. Có vẻ như tôi đã nghĩ quá nhiều rồi. Cô quan tâm. đến anh Kiều nhiều như vậy, không có gì lạ khi anh Khang tối qua
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]