– Không gian cực lớn lập tức bừng sáng. ngay trước mắt anh là bắp chân đỏ bừng và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì bị sốc.
Trái tim anh nhói đau.
Anh lao đến một bước, trực tiếp ôm cô bước ra ngoài phòng khách.
Hơi thở quen thuộc tràn về, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, Du Ánh Tuyết đang nằm gọn trong vòng tay anh, chỉ cảm thấy chóp mũi đau nhức.
Kiều Phong khang cẩn thận đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
“Để tôi xem xem!”.
Anh ngồi xổm trước mặt cô và nói chuyện với cô.
– Không cần biết Du Ánh Tuyết có muốn hay không, anh đã vén thẳng váy của cô lên, để lộ phần chân bị bỏng.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày nhìn anh.
Một lớp mồ hôi lạnh lấm tấm trên vầng trán xinh xắn.
Anh cúi đầu, chạm phải ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng run lên.
Không hiểu sao lúc đó mọi cảm xúc của cô đều không giấu được, cô khẽ thì thầm: “Đau quá..”
Với tiếng kêu đau đó, Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xoắn vào nhau.
“Không ổn, bị bỏng nặng quá Kiều Phong Khang khó chịu ân hận vì lẽ ra anh không nên xuất hiện đột ngột như vậy, cô đã không bị bỏng như thế này.
Cô vốn dĩ chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng khi anh đột ngột xuất hiện, cô đã bị thương.
Cảm giác này khiến anh cảm thấy đặc biệt tồi tệ.
“Ngồi đi đừng nhúc nhích, tôi tìm thuốc cho em”
Kiều Phong Khang đứng dậy, tìm hộp thuốc khắp nơi.
Du Ánh Tuyết quay lại nhìn anh lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243267/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.