Du Ánh Tuyết cảnh giác nhìn bọn họ, nhất thời không biết tiến hay lui.
“Xin chào mợ chủ.” Khi Du Ánh Tuyết còn đang ngẩn ngơ, một trong những người dẫn đầu đã dẫn đầu đến chào cô. Họ cúi đầu nhẹ vô cùng lịch sự. Mợ chủ?
Cô ấy thậm chí còn không hiểu họ đang nói gì.
“Anh Kiều Phong Khang đã yêu cầu chúng tôi đưa cho chị quần áo thai sản và một số quần áo sơ sinh. Đây là tất cả những gì anh ấy đã đích thân chọn cho chị”
Người đó chỉ bàn tay của mình ra phía đằng sau.
Hai cô gái đứng đằng sau lùi lại ra xa, Du Ánh Tuyết nhìn thấy một dãy móc treo đang dần mở ra.
Những gì cần có đều có.
“Ồ, em còn nói ngưỡng mộ chị, bây giờ chị mới là người ngưỡng mộ em đây. Có bạn trai đối xử tốt với em như vậy” Người hàng xóm lúc này cũng đã phơi xong khăn trải giường.
Khuôn mặt chị ấy đầy ghen tị.
Du Ánh Tuyết nhếch môi cười cười, dùng chìa khóa mở cửa: “Mọi người vào trước đi.”
“Cảm ơn mợ chủ” Lại là “mợ chủ”…
Vì cái danh mợ chủ này, cô chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau.
Mọi người lần lượt đi vào, Du Ánh Tuyết chào hỏi: “Ngồi đi, tôi pha trà. mời mọi người”
“Không, thưa cô. Chúng tôi sẽ thử quần áo cho cô luôn”
Du Ánh Tuyết miễn cưỡng nhếch môi, chỉnh lại tóc mai: “Đừng gọi tôi là mợ chủ nữa, tôi… anh Phong Khang và tôi còn chưa có kết hôn…”
Vài người nhìn nhau.
Cảm thấy hơi gượng gạo.
Nhất thời không biết phải mở miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243265/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.