Ngày thường mặc dù Phùng Linh Nhi rất nhiều lời, giờ phút này cũng cần thận chọn lọc lời ăn tiếng nói.
“… Ừ. Cậu cứ nói.”
“Nếu như… Cậu thật sự không định ở bên cạnh chú Ba của cậu nữa, đứa bé này… không cần sinh ra cũng được.”
Lông mi Du Ánh Tuyết càng run rẩy dữ dội hơn.
Cô nhắm mắt, nhưng nước mắt không tự chủ được lại tràn ra, ướt đẫm đôi mi.
Nếu phá bỏ đứa bé này.
Giữa cô và Kiều Phong Khang, sẽ thật sự… không có bất kỳ liên quan nào nữa… Không còn nữa…
“Cậu mới 18 tuổi, nếu sinh đứa trẻ ra, cậu lấy cái gì nuôi nó? Ánh Tuyết, muốn sinh tồn trên thế giới này, không phải đơn giản như vậy. Huống chi..”
“Sự đau khổ khi không có cha, cậu phải hiểu rõ hơn ai khác. Cho nên, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm sinh ra một đứa trẻ mà không thể cho nó một người cha sao?”
Phùng Linh Nhi nhẹ nhàng nói. Du Ánh Tuyết lẳng lặng nghe.
Từ đầu đến cuối, một câu cô cũng không phản bác. Cô biết, Phùng Linh. Nhi từ đầu đến cuối đều đang cân nhắc thay cô…
Cuối cùng, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Linh Nhi, tớ mệt quá… Có thể tựa vào vai cậu ngủ một lúc không?”
Phùng Linh Nhi gật đầu, “Ngủ đi.”
Bên trong nhà quàn vô cùng yên tĩnh, một lúc thật lâu, cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai cô gái.
Ngoài cửa.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua, Kiều Phong Khang chỉ đứng một chỗ lẳng lặng nhìn. Ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
Anh đi vào. Cởi áo khoác xuống, rón rén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243256/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.