Cái dãy số kia cô cực kỳ quen thuộc. Lúc gọi qua, nghe di động vang lên tiếng “tút tút”, cô khẩn trương đến mức siết chặt bàn tay lại.
Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại khu vực thực phẩm tươi sống.
Đầu bên kia chậm chạp không nghe điện thoại, càng làm cho lòng cô nóng như lửa đốt.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
“Nhận điện thoại! Nhanh nhận điện thoại đi!” Cái miệng nhỏ của Du Ánh Tuyết không ngừng lẩm bẩm, ngón tay bẻ củ gừng.
Điện thoại vang lên thêm một tiếng, càng làm cho trái tim cô lạnh đi một chút, chìm xuống đáy vực, khi muốn cúp điện thoại..
“Alo” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Một tiếng kia, giống như là có ma lực đánh thẳng vào trong lòng Du Ánh Tuyết.
Cô cầm di động, cười ngây ngô. Qua hồi lâu, tâm trạng cô vẫn kích động đến mức nói không nên lời.
“Ánh Tuyết, là em sao?”
Kiều Phong Khang ở đầu bên kia lên tiếng hỏi.
Cho dù cô không nói gì nhưng qua tiếng hít thở anh cũng có thể dễ dàng đoán ra đó là cô.
“… Vâng, là cháu.” Du Ánh Tuyết trả lời anh. Cô nắm chặt điện thoại, vô cùng lưu luyến âm thanh của anh.
Hai ngày nay, trong lòng cô luôn nhớ đến anh, nhưng không vì một cuộc điện thoại này mà hòa tan, ngược lại là càng tích càng sâu.
“Đây là số của ai?”
“Cháu… tùy tiện tìm một người tốt bụng để gọi nhờ điện thoại cho chú. Di động cháu bị mẹ tịch thu, luôn tắt máy. Chú ở đâu vậy? Bên chỗ chú có hơi ồn đấy.”
Kiều Phong Khang không có trả lời, chỉ hỏi: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243226/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.