Nỗi lo lắng trong lòng cô, Kiều Phong Khang hoàn toàn cảm nhận được.
Vì thế anh cũng không đành lòng làm khó nữa, đành phải thở dài một hơi rồi vuốt cánh tay cô trấn an: “Được rồi, vậy thì không chọn nữa.
Nói cho tôi nghe thử xem, ngoại trừ mơ thấy chuyện đó thì còn gì nữa không?”
“Còn có… mẹ cháu vẫn luôn quỳ xuống câu xin người khác tha thứ” Sắc mặt Kiều Phong Khang lập tức thay đổi, bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay cô cũng hơi dừng lại.
“Có nhìn thấy rõ đối tượng cầu xin của dì ấy là ai không?”
“Cháu thật sự rất muốn nhìn rõ nhưng mà cảnh tượng trong mơ rất mông lung, cháu cảm giác được mẹ thật sự sợ người đó.”
“Tại sao lại đột nhiên mơ thấy những chuyện này?” Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn cô, sau đó lại thử dò xét hỏi: “Mẹ em có nói gì với em không?” mắt đã ẩn hiện nước mắt.
Cô rất đau lòng! “Thật ra thì… cháu thật sự rất muốn biết rốt cuộc mấy năm nay mẹ đã trải qua những gì, ai lại có thể tàn nhãn như vậy, tạo ra nhiều vết thương trên người mẹ như thế chứ.
Nhưng mà cháu thật sự không hỏi ra miệng được… cháu không thể xát muối lên vết thương của mẹ” Kiêu Phong Kinh giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt của cô: “Ánh Tuyết, em làm như vậy là quyết định chính „ xác.
“Cháu biết” Cô gật đầu.
“Nhưng mà cháu thật sự không thể nào tha thứ cho người làm tổn thương mẹ được… Ánh mắt Kiều Phong Khang ẩn hiện chút phức tạp, hô hấp càng nặng nê hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243218/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.