Vì cô không muốn bị mất mặt nên còn cố ý giương cao giọng lên:
“Trước đó cháu vẫn còn giận chú đấy”
“Ừm, cháu phải đi ăn cơm rồi.
Tạm biệt.”
Sau đó, cô cũng không chờ phía bên kia Kiều Phong Khang nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe từ trong điện thoại phát ra âm thanh tút tút, một hồi lâu sau, Kiều Phong Khang mới buông điện thoại di động ở bên tai xuống.
Tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều.
Anh không rõ rốt cuộc con bé này có ý định gì.
Nhưng anh cũng cảm nhận được, cô đối với mình, ít nhất không còn chán ghét và mâu thuẫn như là tối hôm qua nữa.
Lấy dì Lý làm cớ, thật vụng về mà.
Đứa bé ngốc.
Du Ánh Tuyết uể oải quay về phòng ăn, ánh mắt ai oán một lần nữa liếc nhìn chiếc bánh ngọt, cuối cùng yên lặng bảo với người làm tạm thời cất vào tủ lạnh.”
Cậu chủ sẽ không trở về ăn cơm chiều sao ạ?” Dì Lý vừa dùng ánh mắt tìm tòi liếc nhìn sắc mặt cô một cái, vừa tiện tay đưa cho cô bát đũa.
“Vâng” Du Ánh Tuyết yên lặng gật đầu rồi uể oải, yếu ớt đáp lại.
Vốn dĩ là phấn khởi bừng bừng, đến lúc này đều đã bị anh hắt cho một gáo nước lạnh mà dập tắt không còn gì.
Hoàn toàn mất hứng.
“Chẳng lẽ cô không nói với cậu chủ là cô đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật bù cho cậu ấy?”
“Không có.
“Lễ ra cô nên nói ra chứ.
Cô phải nói với cậu chủ là dù có chuyện lớn bằng trời cũng nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243211/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.