Ít nhất, những gì anh nói, chỉ cần là anh nói thì cô đều tin, thậm chí còn tin đến không chút nghi ngờ.
“Không nói với cậu nữa, tớ phải gọi điện cho mẹ đây.
Ngày mai đến trường tớ lại nói chuyện với cậu”
“Cái gì? Mẹ cậu á? Ồ, cậu có thêm một người mẹ từ khi nào mà tớ không biết vậy?” Phùng Linh Nhi mờ mịt.
“Nói ra thì dài lắm, ngày mai tớ sẽ kể kỹ với cậu” Sau khi Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi cúp điện thoại, cô lại nhìn đồng hồ, đoán chừng bây giờ mẹ đã dậy, cô bèn gọi đến điện thoại trong phòng bệnh.
Quả nhiên, Lâm Vân Thanh vừa mới tỉnh giấc.
“Sao lại gọi sớm vậy? Con đã ăn sáng chưa?” Lâm Vân Thanh hỏi.
“Vâng, con ăn rồi ạ.
Mẹ, nghe giọng mẹ thì có vẻ tinh thần mẹ đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.”
Du Ánh Tuyết cũng thấy được vui vẻ thanh thản.
Mỗi giây mỗi phút cô đều cầu nguyện cho mẹ được bình an.
Nếu không… Làm sao cô có thể thản nhiên đối diện với Kiều Phong Khang, người đã làm tổn thương mẹ mình chứ.
“Bây giờ con đang ở trường hả?” Lâm Vân Thanh hỏi.
Du Ánh Tuyết thấy hơi chột dạ, cô biết mẹ không thích cô ở bên cạnh chú ba.
Thứ nhất đương nhiên là vì chuyện chú ba đã làm mẹ cô bị thưƠng, thứ hai là vì trong mắt mẹ cô, quan hệ giữa cô và Kiều Phong Khang là quan hệ giữa cha nuôi và con gái.
Mối quan hệ này không được bậc bề trên đồng ý, đây cũng là điều dễ hiểu.
Giống như bà cụ luôn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243208/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.