Kiều Phong Khang, tôi ghét chủ... hận chú"Sự chán ghét và mâu thuẫn trong mắt cô khiến con ngươi sắc bén của Kiều Phong Khang cô lại.
Anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ gần như là ngang ngược:
"Nếu em đã không nhìn thấy tình yêu của tôi dành cho em, vậy thì từ giờ trở đi tôi sẽ khiến em hận.
Tốt nhất là hận tôi thấu xương, đừng bao giờ quên.”
Sau khi nói xong, anh lật người cô lại, không đợi Du Ánh Tuyết hoàn hồn.
Anh nắm tay cô đề cô chống tay lên bồn rửa, sau đó nâng mông cô lênKhông hề có dạo đầu.
Thậm chí không để ý đến nơi chốn.
Kiều Phong Khang đâm mạnh vào trong cô một cách căm hận và tàn ác.
Đau nhức… Đối với cô, chắc chắn đây là một loại cực hình khó có thể miêu tả.
Trong thoáng chốc… Người cô như bị xé làm đôi.
Cả trái tim yếu ớt và đau khổ kia cũng vỡ nát.
Vỡ thành từng mảnh.
Du Ánh Tuyết run rẩy dữ dội hơn, hai chân cũng run bần bật.
Cô muốn giãy dụa nhưng sức lực lại mất hết trong sự tuyệt vọng và đau khổ.
Cô cảm thấy mình như một con búp bê vải mất hết sức sống, mặc cho anh giày vò.
Một lúc lâu sau… Rốt cuộc Du Ánh Tuyết cũng chậm rãi mở mắt.
Cô không hề muốn nhìn mặt anh, cố gắng đứng thẳng dậy, lùi ra sau rồi tựa vào vách tường.
Vách tường lạnh thấu xương.
Nhưng… Không thể lạnh hơn trái tim cô lúc này.
Cô run rẩy chỉnh lại váy, quần, áo xộc xệch.
Trên áo sơ mi chỉ còn một hai cái CÚC.
Tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243201/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.