Tấm card sắc bén cứa một đường trên ngón tay anh.
Nhưng hàng lông mày của anh vẫn chưa từng thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, tròng trắng mắt càng lúc càng đỏ sậm.
Không biết qua bao lâu.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi bị đóng lại.
Nhưng Du Ánh Tuyết vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, không thể cử động.
Trong nháy mắt… Lòng cô giống như bị khoét mất một lỗ.
Từng cơn gió thổi qua như cuốn hết cảm xúc trong lòng cô, chỉ để lại một mảng trống rỗng.
Cắt đứt quan hệ? Cô không muốn… Tuy rằng chuyện anh giấu cô làm mẹ bị thương khiến cho cô vô cùng, vô cùng tức giận.
Nhưng mà nếu hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh, vậy cô không thể nào làm được! Chỉ cần ngẫm lại, cô sẽ cảm thấy khó chịu… Nhưng mà ở trước mặt mẹ, cô lại không thể không làm như vậy.
Còn anh, anh đi thật sao? Kiều Phong Khang đi rồi, cả ngày Du Ánh Tuyết đều ngẩn ngơ.
Lâm Vân Thanh nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng.
Căn bản là bà ấy không lường trước được tình cảm giữa hai người bọn họ thật ra không đơn giản chỉ là cha và con gái nuôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Du Ánh Tuyết, trong lòng Lâm Vân Thanh không đành lòng.
Ngang ngược chia rẽ một đôi tình nhân đúng thật là hành động quá tàn nhẫn.
Có điều, chỉ cần nhớ đến bà cụ nhà họ Kiều, cảm giác không đành lòng trong tim Lâm Vân Thanh cũng giảm bớt, lòng cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Cùng ngày, Phùng Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243195/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.