Ngày trước, chính miệng chú ba đã nói với cô rằng mẹ đã mất.
“Chị có biết tên của mẹ tôi thì cũng không có gì lạ.
Tô Hoàng Quyên, chuyện này không đùa được đâu.”
“Tin hay không tùy em.
Hơn nữa, chị không những biết mẹ em còn sống mà ngay cả chú ba em, Kiều Phong Khang cũng biết rõ, chẳng qua anh ấy vẫn cố ý gạt em.
Với lại, chuyện anh ấy giấu diếm em còn rất nhiều”.
Du Ánh Tuyết cắn môi: “Tôi sẽ không tin lời đâm thọc của chị đâu.”
“Du Ánh Tuyết, có phải đâm thọc hay không thì em có thể tự đi kiểm chứng.
Hiện tại mẹ chị đang nằm ở phòng vip 808 khu nội trú bệnh viện Vân Sam.
Em đến đấy xem là biết mà!”
Tô Hoàng Quyên nói xong, không đợi Du Ánh Tuyết ngắt điện thoại mà tự mình cúp máy trước.
Nghe tiếng “Tút…tút…”
từ đầu dây bên kia, thật lâu sau, trong đầu Du Ánh Tuyết vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Đến khi tỉnh táo lại chỉ nhớ được bệnh viện Vân Sam và ba con số 808”.
“Tài xế, quay xe đi!”
Cô đột nhiên cao giọng.
Tài xế phía trước bị dọa hoảng sợ.
Có chút bối rối nên nhìn cô.
“Tôi nói là quay xe! Nhanh lên!”
Du Ánh Tuyết lại cao giọng.
"Cô Ánh Tuyết, sắp tới nhà hàng rồi.”
"Không đến nhà hàng nữa, đi bệnh viện! Bệnh viện Vân Sam! Chú đi nhanh một chút giúp tôi!”
Du Ánh Thuyết kích động đến nỗi khóe mắt cũng hơi phiếm hồng.
Tài xế bị tâm trạng của cô dọa sợ, còn tưởng xảy ra chuyện gì, không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm điểm quay đầu xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243175/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.