Tay cô chưa rời đi đã bị Kiều Phong Khang bắt lại, hai tay cô lại vòng quanh cổ anh.
Anh bước về trước một bước, thân thể mềm mại của cô vô thức dựa vào kệ bếp sau lưng.
Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Tôi biết mà còn cố hỏi đấy! Ánh Tuyết! Trả lời tôi nào! Bây giờ khác trước kia ở đâu?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy đôi mắt anh như một vòng xoáy sâu, suýt nuốt lấy cô.
Lòng cô mềm mại lạ thường, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn. Trên mặt phủ một tầng sương mù mỏng, cô si mê nhìn anh: “Cháu đã chuẩn bị từ tháng trước, vẫn dự định đón sinh nhật với chú. Hơn nữa…”
Cô nháy mắt liên tục rồi nói nhỏ: “Cháu muốn ở bên chú..”
Câu nào cũng là lời trong lòng.
Anh hơi rung động, ánh mắt càng dâng lên nhiều tình cảm: “Em muốn cỡ nào?”
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả.
Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của anh.
Du Ánh Tuyết nhìn anh đầy yêu thương, sau đó ánh mắt chuyển đến môi anh.
Mắt anh càng sâu không thấy đáy, anh đợi cô…
Cô liếm môi, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng mê người của người đàn ông. Kiều Phong Khang “Hừ” một tiếng, cô ôm cổ anh và hôn sâu hơn.
Chiếc lưỡi nhỏ bắt chước anh, quấn quýt chủ động dây dưa với anh.
Kiều Phong Khang hài lòng thở ra một hơi, hai cánh tay ôm cô thật chặt.
Từ nụ hôn có thể cảm nhận được nỗi nhớ trong bốn ngày xa cách.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243173/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.