Bốn ngày không gặp, sao cô đột nhiên cảm thấy anh lại đẹp trai nhỉ?
Hơn nữa… Nhớ anh quá! Gặp rồi lại càng nhớ.
Kiều Phong Khang nhìn cô đầy tình cảm: “Lại đây nào!”
Cô cười, ngoan ngoãn bước thêm một bước.
Anh nắm tay, kéo cô vào lòng.
Tay còn lại nâng mặt cô rồi cúi đầu, lưu luyến hôn lên đôi môi cô.
Tim Du Ánh Tuyết đập rộn ràng hơn.
Lý trí nói với cô đây là trường học, có rất nhiều người quen đi ngang qua. Hơn nữa có lẽ giờ phút này, các bạn học ăn lẩu với cô cũng đang nhìn, nhưng…
Nỗi nhớ vượt lên trên lý trí. Mặc kệ mọi thứ, tùy anh hôn.
Con tim hòa tan, hơi thở dồn dập, ánh mắt mơ màng…
– Không biết hôn bao lâu, hôn đến mức thở dốc, Kiều Phong Khang mới buông Du Ánh Tuyết.
Khi môi rời môi, anh còn không chịu ngừng mà mút một cái.
Gương mặt Du Ánh Tuyết đỏ bừng. Dù không nhìn nhưng cô vẫn cảm nhận được đủ loại ánh mắt từ mọi người xung quanh.
Ôi chết mất!
“Cậu ta là ai vậy?” Một tay Kiều Phong Khang vẫn đang ôm eo cô, anh trầm giọng hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi làm đầu óc Du Ánh Tuyết đầy sương mù.
“Ai cơ?”
Anh híp mắt: “Người lúc nãy cứ mãi gắp thức ăn cho em, bây giờ…”
Mày rậm hơi nhíu lại, liếc nhìn quán lẩu: “Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Du Ánh Tuyết quay lại theo bản năng.
Cậu bạn rất lúng túng, lập tức cúi đầu giả vờ đang tập trung ăn.
Du Ánh Tuyết hiểu rõ, quay lại, ngẩng mặt nhìn anh: “Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243170/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.