Du Ánh Tuyết đi mua vé một cách thành thạo, đi vào đứng đợi trước tuyến đường số 1.
Thời điểm này tuyến đường số 1 rất đông người đi lại. Chủ yếu là nhân viên văn phòng và học sinh sinh viên.
Kiều Phong Khang không thích bầu không khí ồn ào này, lông mày anh nhíu thật chặt, anh ôm chặt Du Ánh Tuyết vào lòng để bảo vệ cô.
Du Ánh Tuyết vùi đầu trong ngực anh, lưu luyến mùi hương và hơi thở của anh.
Cô chỉ cảm thấy anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này…
– Nếu có anh ở đó thì tất cả sự ồn ào, náo loạn đều bị anh vứt bỏ bên ngoài.
“Đến rồi!”
Đi qua đường số 1, Du Ánh Tuyết ngẩng đầu ra khỏi ngực anh.
Sợ lạc nhau, Kiều Phong Khang nắm tay cô chặt hơn, tay còn lại vòng qua eo cô để cô không bị đám đông chen chúc làm cho bị thương.
Chỉ với một động tác nhỏ, nhưng trong mắt của Du Ánh Tuyết, cô chỉ cảm thấy như ăn phải đường ngọt như mật vậy.
Được một người như vậy thương yêu, làm sao cô có thể cam lòng rời đi chứ?
Hai người bước vào tàu điện ngầm. Trong tàu vẫn đông đúc như mọi ngày.
Kiều Phong Khang ôm cô đứng dựa vào cửa.
Vào đúng lúc này, tiếng điện thoại trong túi quần anh đột nhiên vang lên.
nãy Du Ánh Tuyết vẫn còn thích thú xem nó.
Anh tỉnh bơ xoay người, đổi vị trí với Du Ánh Tuyết, để cho cô quay lưng về phía màn hình.
“Cậu lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243158/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.