Chẳng qua là… Sau khi cô đến Mỹ… Suy nghĩ đến đây, cô lấy tay đập lên đầu mình, cô không được phép nghĩ về nó.
Như bây giờ thì tốt lắm rồi, đừng nghĩ đến những chuyện buồn mà ảnh hưởng đến không khí của hai người.
Kiều Phong Khang nhìn cô gần như tự ngược đãi bản thân, cau mày nắm lấy tay cô: “Làm sao vậy?”
Du Ánh Tuyết sao có thể dám nói? Khi nhìn xung quanh, anh thấy một loạt quầy bán đồ ăn bên ngoài.
Đến đây, các quầy thịt nướng sôi động hẳn lên, mọi người vừa uống vừa chơi đoán số, thật sôi nổi.
Du Ánh Tuyết chỉ tay: “Chúng ta đi ăn ở đằng kia đi, cháu đột nhiên muốn uống rượu”
Nghiệm Danh Sơn bước ra từ sau lưng họ.
Trực tiếp lái xe vào ga ra, vừa định rời đi liền nhìn thấy một bóng người đứng ở dưới lầu.
Nhìn xa có thể nhận ra đây là một phụ nữ trung niên.
Anh ta không biết bà ấy muốn làm gì, nhưng bà ấy cứ nhìn lên tòa nhà hùng vĩ của tập đoàn Kiều Thanh, thật lâu mà chưa rời đi.
Nghiêm Danh Sơn suy nghĩ một lúc, sau cùng thì anh cũng đậu xe sang một bên và đi về phía bên kia.
Người bên kia đang nhìn một cách thất thần nên không nhận thấy có người đang tiến đến phía sau mình.
Mãi đến khi được vỗ vai, bà ấy mới hoàn hồn.
Rõ ràng là đang hoảng sợ, bà ấy giật nảy mình, quay người lại, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Đèn đường mờ ảo.
Nghiệm Danh Sơn đã rất cố gắng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243146/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.