Ngày hôm sau.
Phùng Linh Nhi sáng sớm đã gọi điện thoại đánh thức cô dậy, lo lắng sợ cô ngủ quên nên làm trễ giờ báo danh.
Khi Du Ánh Tuyết tỉnh dậy, bên cạnh cô đã trống rỗng.
Nhìn quanh phòng, cũng không thấy anh ở trong phòng ngủ của mình.
Du Ánh Tuyết vội vàng rửa sạch, buộc tóc rồi đi xuống lầu.
Từ xa, cô đã thấy Kiêu Phong Khang đích thân xách hành ly lên xe.
Anh đã thay quần áo gọn gàng, áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây chỉnh tê, anh thực hiện những động tác kia vô cùng đẹp mắt.
Đâu đâu cũng thể hiện sức mạnh cường tráng và đường nét hoàn mỹ của người đàn ông.
Dưới ánh ban mai rực rỡ, quanh thân anh phát ra một vòng sáng chói lóa.
Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cô khó rời mắt.
Cô nên làm gì bây giờ? Chính là… Có vẻ như cô càng ngày càng say đắm anh… “Đừng ngẩn người ở chỗ này nữa, mau đi ăn sáng đi”
Kiêu Phong Khang quay đầu lại, thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, ngón tay thon dài gõ vào mặt đồng hồ: “Thời gian không thích hợp cho em ngắm anh đâu”
Một câu đã chọc thủng, không chừa cho cô chút mặt mũi nào.
Tất cả những người người giúp việc bên cạnh đều đang cười.
Du Ánh Tuyết tức muốn chết! Ngày hôm qua đã lên án mấy tật xấu rồi, bây giờ lại có thêm một cái! Không hiểu phong tình.
Hơn nữa, còn cực kỳ không hiểu phong tình! Kiều Phong Khang lái chiếc Bentley, đưa cô đến trường, Du Ánh Tuyết thấy rằng đây thực sự không phải chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243142/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.