Hàng loạt câu hỏi của bà cụ sắc bén mà hung hãn đã xuyên qua trái tim của Du Ánh Tuyết.
Cô cắn chặt môi dưới, chỉ có nước mắt tuôn rơi, cũng không nói được tiếng nào.
Chỗ của Minh Đức, và thậm chí cả gia đình nhà họ Kiều, cô thực sự không thể giải thích.
Nhưng… Bảo cô từ bỏ chú ba… Trong lòng cô khổ sở không nói nên lời.
“Du Ánh Tuyết, tôi đã nói rõ với cô rồi.
Cô tự suy nghĩ đi”
Bà cụ hiển nhiên đã quá mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm nữa.
Bà cụ đứng dậy, Kiêu Vân Nhung lập tức tiến lên đỡ bà ấy.
Bà cụ bước ra khỏi phòng bệnh, Du Ánh Tuyết vẫn ngơ ngác quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Bà cụ cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Đừng ở đây nữa, sống chết của Minh Đức không liên quan gì đến cô! Từ nay về sau, cả nhà họ Kiều chúng tôi cũng sẽ không liên quan gì đến côi”
Thân hình Du Ánh Tuyết cứng lại.
Trái tim cô lại chùng xuống, như thể đang chìm trong hầm băng.
Sự kiên quyết trong lời nói đó còn đau đớn hơn cả việc lột da rút xương của cô.
Cô không có nhà, không có gia đình.
Nhiêu năm như vậy rồi… nhà họ Kiêu cho cô ấm áp, cô biết ơn và tham luyến… Nhưng hôm nay… Cô thực sự là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn… Không còn cái gì cả… Cô đờ đẫn quy ở đó, cửa phòng bệnh đóng lại khi nào cô không biết.
Khi nào bị đẩy đi một lân nữa, cô cũng không biết… Rõ ràng là mùa hè, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243140/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.